Tiêu Tử Y cảm thấy nàng vốn đang cầm tay Tiêu Cảnh Dương tự dưng đã biến thành hắn cầm tay của nàng. Người đàn ông này…..Coi như hết, xem hắn nóng ruột với con hắn như vậy, thôi thì lần này tha thứ cho hắn đi. Dù sao thì hắn cũng là phụ vương của TRạm Nhi, làm cho hắn hiểu được đạo lý không được xem nhẹ con mình là đủ rồi.
Không còn cách nào, vừa rồi nghe lời hắn nói, nàng có thể lý giải được sự bàng hoàng của hắn. Vì chính mình thời điểm cần tình thương của mẹ, coi dì Vân như mẹ ruột của mình vậy. Lúc bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, phụ hoàng đã sắp xếp xong xuôi cho hắn rồi. Lúc bản thân mình vẫn còn là đứa trẻ thì lại đột nhiên có con.
Cuộc đời của hắn, đều do người khác sắp đặt từng bước, tuy là thái tử đương triều, tương lai huy hoàng của vương triều này cũng nằm dưới sự thống trị của hắn, nhưng hiện tại hắn chẳng qua cũng là một người đáng thương. Hoặc sau này làm không tốt vẫn sẽ đáng thương như vậy, cứ thế thì thật đáng buồn làm sao.
Tiêu Tử Y cảm thụ được ánh nhìn chằm chằm của Tiêu Tiêu Cảnh, chịu không nỏi nhắm chặt hai mắt lại. Nàng biết hắn đi từng bước, người đàn ông này không giống như bề ngoài trông có vẻ thong dong kiên cường như vậy, lại làm cho nàng đau lòng như như TRạm Nhi, không đành lòng trách móc hắn nặng nề.
“Được rồi, chuyện đêm nay muội coi như chưa từng xảy ra” Tiêu Tử Y rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156596/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.