Một mình Tiêu Tử Y ngồi trên ngọn núi giả, nhìn trên mặt hồ gió nhè nhẹl thổi lăn tăn trước mặt mà ngẩn người.
Vừa rồi lúc nàng đi ra ngoài có chạm phải Thái Tam quốc, xin phép hắn nghỉ buổi sáng không quay lại.
Có một số việc nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ chút. Ví dụ như giải quyết thế nào vấn đề mấy đứa trẻ kia trình độ học tập không đồng đều đây.
Nhưng mà nàng nghĩ thế nào thì khuôn mặt Tiêu Cảnh Dương cứ lắc lư trước mắt, làm hại nàng không thể nào tập trung tinh thần nổi.
Tức quá đi! Toàn bộ đều trùng hợp thôi, nàng đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế hả? Tiêu Tử Y thụt đầu vào hai đầu gối buồn bực nghĩ ngợi. Đúng vậy, nhất định là người đàn ông kia bộ dạng lớn lên giống TRạm Nhi thôi, nàng đối với TRạm Nhi lúc nào cũng không có sức chống cự cả mà.
Ôi, hình như là TRạm Nhi lớn lên giống hắn mới đúng chứ. Đúng thế, cái loại mơ hồ mông lung hai mắt này, tựa như con chó nhỏ bị thương làm người ta đau lòng vậy, nhưng mà một khi đã quật cường thì dù trong lòng có bị thương cũng không sờ ra chút manh mối nào.
Giống nhau như đúc ha.
Dừng dừng, sao nàng lại nhớ tới hắn nữa rồi. Tiêu Tử Y cứ lẩm nhẩm liên tục trong đầu ngừng, quả thật nàng thừa nhận Tiêu CẢnh Dương thật là một người đàn ông có sức quyến rũ kinh người, nàng chỉ là thưởng thức hắn mà thôi. KHách quan cho nàng đến đây lại đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156576/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.