Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi, dù thế nào Tiêu Tử Y cũng không thể hành động một cách ngây thơ như vậy.
Khụ, đúng vậy, dù cho nàng có buồn bực đến cỡ nào thì cũng đã là người trưởng thành rồi. Tiêu Tử Y kiềm chế đẩy Tiêu Cảnh Dương ra, thái độ bình tĩnh bảo: “Hoàng huynh, vậy huynh định bồi thường Trạm Nhi thế nào đây?”
Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa hẳn là không được, dù sao thì Trạm Nhi năm nay mới có bốn tuổi, sau này đường đi còn rất dài, có thể làm cho Tiêu Cảnh Dương ý thức được sai lầm của mình cũng đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Tiêu Cảnh Dương trầm ngâm một lúc, cuối cùng giận dữ bảo: “Ta nghĩ muốn mang Trạm Nhi đến ở cung Minh Quang, cùng đấu tranh với mẫu hậu một chút vậy”
Tiêu Tử Y nhìn mà xem thường hắn, khoanh tay trước ngực thẳng thắn hỏi: “Cứ vậy sao? Vậy huynh có đảm bảo chăm sóc cho bé tốt không? Huynh bận rộn cả ngày như vậy, chẳng là làm cho TRạm Nhi đang ở chỗ này lại tới ở một chỗ khác thôi sao?”
Tiêu Cảnh Dương chau mày cười khổ bảo: “Tử Y, ta không có khả năng ban ngày tới cùng ở bên cạnh bé mà”
“Vì sao lại không thể chứ?” Tiêu Tử Y thản nhiên hỏi vặn lại, “Trạm Nhi đã mất đi mẫu thân rồi, làm cha như huynh mà đã chẳng quan tâm được cho bé những ba bốn năm. Huynh không phải muốn bồi thường cho bé sao? Chả nhẽ huynh nói bồi thường là chỉ cần bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156570/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.