Edit: A Phong~ + A Tử
Hoàng đế lúc này đứng lên, nói vài câu câudặn dò, đơn giản là làm cho Tiêu Tử Y nghỉ ngơi cho tốt, liền bãi giá hồi cung. Sắc mặt hoàng hậu khôi phục lại bình thường, mang theo Tiêu Trạm cũngtheo Hoàng Thượng mà đi, trên tay nắm chặt, chính là bức tranh nòng nọc tìm mẹvừa nãy làm nàng kinh hoàng.
Tiêu Tử Yđứng im một lúc sau, cũng nghĩ không ra tại sao hoàng hậu thấy bức tranh liênhoàng lại sợ hãi như vậy. Chữ viết trên giấy đều là của Tiêu Trạm, không sợngười khác nói chữ của nàng cùng Tiêu Trạm khác nhau. Tuy rằng thu thập thôntin được biết Tiêu Tử Y từ khi về cung tới nay không có chạm qua bút, nhưngnàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì a? Truyện tranhcon nít hẳn là trong thời đại này không có nhắc gì đến việc xâm chiếm đi? Chẳnglẽ hoài nghi nàng nói bóng nói gió gì sao?
Rốt cuộc là hoàng hậu lại nghĩ tới cái gìđây?
Tiêu Tử Y nghĩ đến nứt đầu mẻ trán* cũngnghĩ không ra, lại không thể mở miệng hỏi gì đó, đành phải chậm rãi quay vềtẩm, cung của mình. Sau khi dùng cơm xong, Nhược Trúc và Như Lan liền hầu hạnàng giấc ngủ trưa một lát, Tiêu Tử Y nằm ở trên giường, trong lỗ tai nghe đượcNhược Trúc cùng Như Lan xì xầm gì đó. (#AP~: nứt đầu thui, mẻ trán là ta thêm).
“Như Lan, ngươi có thấy cây kim trânphượng hoàng của công chúa không? Chính là cây trâm có một mặt khắc hình phượnghoàng ấy.” Nhược Trúc giảm thấp âm thanh hỏi.
“Không có a.” Như Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/111749/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.