Trong lớp học chỉ có ba người, Hứa Thu lại không phải kẻ mù, cô nhìn rất rõ khuôn mặt của hai người này.
Cho dù là về tuổi tác hay là cách hai người nói chuyện với nhau thì đều có thể nhìn ra được, người đàn ông tóc vàng lớn tuổi hơn này chiếm địa vị lãnh đạo, hiểu biết nhiều thông tin hơn.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm gì rồi.”
Lần này, hệ thống sử dụng thiết bị phát thanh trong lớp học để thực hiện thông dịch đồng thời cho Hứa Thu.
Quỳnh nghe thấy ngôn ngữ liên bang quen thuộc thì kinh động nhìn cô.
Hứa Thu nhắc lại một lần “lời thì thầm” của hai người này lúc mới đến, để chứng tỏ rằng cô không hề biết gì.
Nụ cười của cô nhìn trông vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến Quỳnh nhìn ra được vài phần sởn gai ốc.
Dẫu sao thì lúc trước hai người vẫn đang bàn bạc ra tay với cô, nếu như cô đã biết thì sao có thể nở nụ cười thân mật với hai người họ như vậy được.
Không lẽ là vì bây giờ họ bị nhốt trong số cát đặc biệt này, cô muốn xâu xé họ.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Quỳnh, người đã cử động tay và chân ngay từ đầu, đã phát hiện ra rằng giờ đây anh ta hoàn toàn mất khả năng cử động, tất cả các bộ phận bên dưới cổ của anh ta bị mắc kẹt trong một bãi cát lún kỳ lạ, như thể anh ta đã rơi xuống một đầm lầy.
Các vũ khí và thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-de-nhat-vu-tru/2178016/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.