Anh ta muốn ăn bánh ngọt, còn muốn ăn cháo thịt nạc tràn đầy hương vị của gạo.
Cảnh tượng thuộc hạ của mình ăn đồ ăn, không thể không nói, điều này đã thành công kích thích được Quỳnh đang đói bụng cồn cào.
Tiếp theo Hứa Thu lại hỏi một vài câu đơn giản, Đường Nạp Đức đều có thể trả lời hết.
Mỗi lần đối phương trả lời thành thật thì cô đều cho một ít thức ăn.
Nếu như đối phương bị sặc thì còn được uống chút nước.
Nếu như hai người đều bị nhốt trong cùng một nơi, cùng chịu đựng cơn đói thì không nói.
Mọi người cùng nhau chịu đựng, cũng có thể có người đồng hành.
Nhưng Hứa Thu lại phân biệt đối xử!
Sắc mặt của Quỳnh càng ngày càng khó coi, nhưng anh ta mấp máy môi, không nói ra được một lời dư thừa nào.
Sau khi hỏi đáp được khoảng mười phút thì Hứa Thu đã tìm ra tất cả thông tin mà cô muốn thông qua Đường Nạp Đức.
Ngoại trừ một số rất ít những người dân bình thường, thì những đứa trẻ bị mắc kẹt ở đây đều có xuất thân kinh người và lai lịch rất lớn.
Nhưng người đằng sau họ, tâm thái lại rất mâu thuẫn, không hi vọng những đứa trẻ này trở nên trưởng thành xuất chúng.
Trong đầu Hứa Thu xuất hiện ra bốn chữ: Ân oán hào môn.
Mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc, sau ba nghìn năm, dù có sự khác biệt giữa các loài nhưng điều này vẫn không thay đổi.
Dù sao thì Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-de-nhat-vu-tru/2178013/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.