Là một cấp dưới có năng lực, ông phải suy nghĩ theo hướng của sếp, lo lắng theo hướng của sếp. Ông không được suy nghĩ mình nhận được gì từ sếp, phải nghĩ xem mình có thể làm gì cho sếp, sức lao động của mình còn có thể tạo ra bao nhiêu giá trị thặng dư cho sếp.
Xe chạy chậm trên con đường ngoài cùng.
Tài xế sáng mắt lên, kích động nói: “Cậu Thẩm! Người ở phía trước!”
Thẩm Độ nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn cách đó không xa qua kính xe đằng trước.
Bóng lưng đó mặc áo hoodie màu vàng tươi, mũ trùm đầu đằng sau như viên trứng muối tròn vo. Đôi chân thon gọn đạp lên bàn đạp rất có cảm giác nhịp nhàng.
Anh rời mắt, phát ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, “Đi theo.”
Tài xế nghi ngờ, “Không đón cô ấy lên xe sao?”
“Chờ cô ấy mệt.”
Đạp từng nhịp lại rất hăng hái.
Chắc là dù oán giận anh cũng phải thật mạnh mẽ.
Lúc này Dung Dung không hề hay biết ánh nhìn chăm chú ở đằng sau, nghiêm mặt thực hiện hành động bảo vệ môi trường giảm carbon mà chính quyền thành phố ra sức tuyên truyền hằng năm.
Lúc đi học khá siêng đạp xe, thể lực của Dung Dung không đến nỗi tệ. Nhưng vì bây giờ trong lòng bực bội, cô gần như phân chia bàn đạp bên trái và bên phái thành Thẩm Độ và Từ Bắc Dã, vì vậy dùng sức mà đạp.
Chẳng mấy chốc, bắp chân của cô đã hơi đau.
Dung Dung đậu xe đạp một bên, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, ngồi xổm xuống ven đường nghỉ ngơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/168175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.