Dung Dung mỉm cười, thật ra trong lòng đã giơ 180 ngón giữa lên với Thẩm Độ.
Cô kiên quyết không chịu mở miệng, quật cường bĩu môi và quan sát anh ta.
Giống như chọc thủng một lỗ trên bộ vest đặt may của anh ta.
“Em Dung, chị đang nhìn gì vậy?”
Các nữ sinh để ý thấy Dung Dung lơ đãng, tò mò quay đầu lại xem đằng sau có thứ gì.
Dung Dung “Ồ” lên, “Không có gì.”
Cô quýnh quáng, giơ hai tay ra ôm lấy các nữ sinh, ngăn không cho các bé quay đầu lại.
Trong phút chốc, các nữ sinh không biết đêm nay là đêm nào, kích động đến nỗi gò má đỏ bừng, giọng nói run rẩy, “Aaa em Dung!”
Cô xoay người lại, đẩy các nữ sinh đó rời đi, “Đi đi đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
Các bé nữ sinh được nữ thần ôm, ngửi thấy mùi hương Diptyque Đồ Sơn* trên người nữ thần. Hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng của hoa huệ giống như mùi hương nhẹ nhàng dành cho các thiếu nữ, nhưng lại không ngọt ngấy. Cô mặc chiếc đầm màu hồng nude, vừa khéo phù hợp với mùi hương thiếu nữ này.
*Diptyque Đồ Sơn: Mùi hương hoa cỏ nồng nàn pha lẫn một sự cay nhẹ của hồ tiêu, tạo nên một sự khô thoáng, quyến rũ cho người phụ nữ. Nước hoa còn có độ lưu hương khá tốt.
Các bé nữ sinh suýt nữa chìm đắm trong sự dịu dàng, ấm áp bất chợt này.
Nhưng còn chưa kịp ngộ ra, mùi hương đó bất ngờ biến mất.
Dung Dung chợt cảm thấy có người dùng ngón tay gõ vào đầu mình.
Cô nghiêng đầu nhìn sang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/168170/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.