Trong sự im lặng chết chóc, đối tượng “bị quyến rũ, bị trêu đùa” trong thang máy đang thờ ơ nhìn cô gái quen thuộc trước mặt.
Là cô ấy.
Cuối cùng Thẩm Độ lên tiếng: “Cô Dung.”
Dung Dung xoay người sang với gò má ửng đỏ, ngẩng đầu nở nụ cười tưởng rằng rất đẹp mắt, rất tế nhị, nhưng thực tế lại rất cứng đơ, rất miễn cưỡng với anh ta, “Ngài Thẩm, hóa đơn bồi thường ra chưa?”
Là một người Trung Quốc mà lại nói tiếng Trung như phỏng lưỡi, công sức học Ngữ văn mấy năm qua đều uổng phí.
Thẩm Độ dựa vào thang máy, đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh đáp: “Chưa.”
“Ngài Thẩm, để đề phòng tôi tắt điện thoại chạy trốn.” Dung Dung nặn ra lý do tự cho là hoàn hảo như bị táo bón, “Hay là ngài nói cho tôi biết phương thức liên lạc với ngài được không?”
“Nếu cô muốn chạy trốn, tôi cho cô phương thức liên lạc có ích gì?” Thẩm Độ đâm cô một nhát trí mạng.
Dung Dung chưa từng bắt chuyện với đàn ông.
Cô dũng cảm đặt giả thiết mà đã bị từ chối rồi.
Nhưng cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, nói tiếp: “Ngài Thẩm, tôi thực sự rất cần phương thức liên lạc của ngài.”
Cuối cùng, lời nói thẳng thừng này khiến Thẩm Độ sa sầm mặt.
Cô gái này thực sự ỷ mình xinh đẹp nên gan to bằng trời.
Trước đó anh nên vứt tờ rơi quảng cáo viết số điện thoại trên đó đi.
Giọng của Thẩm Độ lạnh đi, thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi.”
Ngay lúc này, sự từ chối thẳng thừng và vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/168159/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.