Mộc Lương Cầm đã xin nghỉ phép có lương thành công. Hơn nữa còn dựa trên những ngày nghỉ phép có lương hằng năm đã bị cô dùng hết. Cô không phải là nồng cốt của doanh nghiệp, bình thường rất ít khi tăng ca, nghỉ hai ngày cuối tuần, đi làm lại lười biếng. Ban đầu cô chỉ nhờ Thẩm Độ xin nghỉ phép cho vui thôi, ai ngờ lại làm thật. Trong những năm gần đây liên tục nghe được các tin đồn sa đọa trong doanh nghiệp nhà nước. Cô không ngờ có một ngày chuyện sa đọa này lại xảy ra với mình. Trước đây cô từng nghe Dung Dung mắng chửi Thẩm Độ là nhà tư bản, lúc này xem như đã được trải nghiệm. Nhà tư bản đúng là… con mẹ nó quá hào phóng. Cô lén lút tra thử giá cả của máy bay phản lực Citation Longitude, sau đó bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, con tim nhất thời dậy sóng. Cô rất sợ làm hư thứ gì đó sẽ trừ vào mấy tháng tiền lương của mình. Cách đây không lâu, thành viên mới trong gara nhà Dung Dung là chiếc Aston Martin DB11 đã khiến cô gato một thời gian. Diễn tả theo ánh mắt thẳng thừng nhất của phụ nữ, nó cũng tương đương với mấy chục chiếc túi Hermes Birkin. Chưa kể đến ông nội thần tiên của cô ấy thấy một khu vực tốt là muốn để dành một chuỗi cửa hàng cho đứa cháu gái cưng, để cô ấy nằm làm Bao Tô Bà. Ai mà chẳng muốn có một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền như vậy. Mộc Lương Cầm chỉ có thể cầu mong kiếp sau được đầu thai tốt, có thể để cô lười biếng từ khi sinh ra đến lúc vô hòm. Tiếp viên hàng không đưa ly nước trái cây cho cô, Mộc Lương Cầm cười nhận lấy, muốn xem thử trong nước trái cây có bỏ thêm lá vàng nguyên chất hay không. Cuối cùng chứng minh được đây chỉ là một ly nước trái cây ép tươi nguyên chất 100%. Có lẽ vì nội thất trong cabin xa hoa khiến cô hơi lâng lâng, Mộc Lương Cầm bồn chồn nhìn ra ngoài từ cửa sổ toàn cảnh, tầng mây như bị giẫm dưới chân. Bầu trời ngập tràn ánh nắng, nhưng vẫn không thể sánh bằng chiếc ghế mà hiện giờ cô đang ngồi có thể kết nối với điện thoại và điều chỉnh góc độ theo ý muốn, thậm chí có thể nghe radio cá nhân. Chiếc ghế bằng da thật điều khiển ánh sáng và nhiệt độ chỗ ngồi mang đến chỉ số hạnh phúc rất cao cho cô. Thẩm Độ ngồi hàng trước đã đeo miếng che mắt chuẩn bị nghỉ ngơi. Cuối cùng Mộc Lương Cầm đã có thể quan sát trắng trợn cả cabin. Vốn dĩ cho rằng một bộ đồ may đo cao cấp bạc triệu của chó Dung đã quá xa xỉ, không ngờ độ xa xỉ của người đàn ông của chó Dung càng khủng hơn. Có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa rich kid có và không có quyền tự do định đoạt tài sản. Thẩm Độ có thể tự do mua một chiếc máy bay tư nhân, nhưng Dung Dung chỉ có thể đi theo làm nũng ông nội mượn ngồi ké mà thôi.
Hầu hết tài sản của Dung Dung đều là tài sản cố định. Bất động sản và cửa hàng đều đứng tên cô ấy, tất cả siêu xe và quần áo may đo cao cấp đều thuộc về cô ấy, không thể trao đổi tài sản một sớm một chiều. Cho dù cô ấy được cả nhà hết mực cưng chiều, nhưng vẫn không thể nói mua một chiếc máy bay tư nhân 30 triệu tệ là có thể mua. Còn trong tài khoản cá nhân của Thẩm Độ, vốn lưu động hơn trăm triệu có thể tự do phân phối, mua một chiếc máy bay chẳng đáng là bao. Chưa kể đến một phần định giá doanh nghiệp và các khoản đầu tư tài chính dưới tên anh ta. Khó trách chó Dung thường xuyên ca cẩm cô ấy và Thẩm Độ đều là con nhà giàu, nhưng thực tế lại kém xa. Trong thâm tâm Mộc Lương Cầm hy vọng chó Dung có thể giữ chặt người đàn ông này. Sau này nếu giàu sang thì chớ quên nhau. Một người làm quan, cả họ được nhờ. Trong đầu cô tưởng tượng sẽ trở thành cu li số một của bà Thẩm tương lai, bất giác bật cười thành tiếng. Nằm mơ thật sướng. Mộc Lương Cầm trùm đầu ngủ li bì suốt mấy tiếng. Lúc đến sân bay, trợ lý của Thẩm Độ lịch sự gọi cô dậy. Máy bay đáp xuống sân bay Paris Charles De Gaulle. Thời tiết mát mẻ hơn ở Trung Quốc một chút. Nhưng khi có gió nóng thổi qua, Mộc Lương Cầm vẫn rùng mình khi vừa bước ra khỏi cabin với nhiệt độ thấp. Cô đi theo sau Thẩm Độ, đi chưa được bao lâu đã tiến vào lối đi VIP. Nhân viên nước ngoài mặc đồng phục nhận lấy túi hành lý của Ngụy Sâm và trên tay cô. Từ đầu đến cuối, cô chỉ đưa chứng minh nhân dân và hộ chiếu cho Thẩm Độ, thậm chí không làm thủ tục đăng ký, cứ thế ngây ngô được đưa đến Pháp. Đi vòng qua một dãy hành lang, mọi người tạm thời nghỉ ngơi tại phòng chờ, đợi xe đến đón. Nhân viên bưng ba ly rượu sâm banh đến. Mộc Lương Cầm dè dặt nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ nhưng không nếm ra được mùi tiền, cầm ly rượu giả vờ đi tới trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh. Thẩm Độ ngồi trên ghế sô pha, lấy máy tính bảng mang theo bên mình ra xem tin tức chứng khoán. Mộc Lương Cầm nhìn chiếc máy bay đang chạy cất cánh trên đường băng dưới ánh nắng chói chang, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Trợ lý Ngụy.” Người đàn ông bên cạnh đáp lại: “Sao vậy?” “Tổng giám đốc Thẩm của anh còn thiếu nhân viên không?” “Cái gì?” Ngụy Sâm nghiêng đầu nhìn cô ấy, không hiểu rõ câu nói lúc nãy của cô ấy. Giọng điệu của Mộc Lương Cầm nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn, “Trước đây tôi rất ghét làm việc cho nhà tư bản, nhưng bây giờ xem ra tôi sẵn sàng làm việc cho nhà tư bản cả đời.” Nếu đổi thành một thanh niên theo chủ nghĩa xã hội và có chí cầu tiến, khi nghe được câu này, chắc lúc này cô đã bị khinh rẻ từ lâu rồi. Dù sao câu nói vàng của thầy Triết học Mác ở đại học là “Chủ nghĩa tư bản ắt sẽ bị diệt vong, chỉ có chủ nghĩa xã hội vĩ đại mới tồn tại vĩnh viễn”. Nhưng Ngụy Sâm không phải là người nghiêm túc, có tiền thì mọi chuyện đều êm xuôi. Cậu lập tức bật trạng thái phòng bị, rất sợ cô gái trước mặt này cướp mất công việc của cậu, “Sếp Thẩm chúng tôi không thiếu nhân viên.” Mộc Lương Cầm nhìn đăm đăm vào cậu, “Một người đàn ông như anh có thể có chút chí cầu tiến được không?” Ngụy Sâm không cảm thấy xấu hổ, ngược lại rất tự hào, “Có thể, nhưng không cần thiết.” Hiện tại cậu kiêm thêm chức trợ lý sinh hoạt của sếp Thẩm. Tuy nói bao thầu việc lặt vặt trong sinh hoạt của sếp Thẩm, nhưng một ông già còn zin đã gần 30 tuổi lại không kết bạn linh tinh, chơi bời đàm đúm, về cơ bản không có chuyện gì cần đến cậu sau khi tan sở. Có thể nói là vô cùng thảnh thơi. Mộc Lương Cầm ngưỡng mộ ghen tị, “Mỗi lần các anh ngồi máy bay đều nhàn hạ như vậy à?” Không giống như cô, săn vé máy bay vào những ngày lễ trong nước có thể bị viêm gân. “Sếp Thẩm là thành viên VIP của Air France, không cần làm thủ tục đăng ký. Máy bay tư nhân của anh ấy có thể bay thẳng qua lại giữa Charles De Gaulle và bất kỳ sân bay nội địa của châu Âu. Dù là bay thẳng hay quá cảnh, phi hành đoàn khoang hạng nhất cũng sẽ phục vụ theo nguyên tắc.” Tôn chỉ của dịch vụ hàng không thương gia Air France là “Vui vẻ tận hưởng trải nghiệm chuyến đi thoải mái và êm đẹp, trải nghiệm chuyến du lịch riêng tư và tuyệt vời trên bầu trời cao”. Rượu mà cô uống, bánh ngọt mà cô ăn lúc nãy trên máy bay đều đến từ những thương hiệu số một tại Paris. Mộc Lương Cầm nuốt nước miếng, “Tổng giám đốc Thẩm của anh thật sự không thiếu nhân viên à? Tôi rất có năng lực làm việc.” Ngụy Sâm liếc nhìn cô ấy, kiêu ngạo quay đầu đi, “Sếp Thẩm có tôi là đủ rồi.” “…” Bị chân sai vặt của chủ nghĩa tư bản cực kỳ độc ác xéo sắc. Cho đến khi ngồi trên xe công vụ dài, trái tim của Mộc Lương Cầm mới thả xuống đất cùng với đôi chân. Cuối cùng Thẩm Độ vẫn luôn im lặng đã lên tiếng: “Tôi đưa cô về khách sạn trước. Hai ngày nữa cô sẽ tham gia buổi đấu giá từ thiện với tôi.” “Không nói với chó… Dung Dung một tiếng à?” Thẩm Độ lắc đầu, “Đừng làm phiền cô ấy.” Sau khi đến khách sạn, nhân viên cao lớn nhận lấy hành lý của cô. Hình như Thẩm Độ còn công việc nên lên xe đi tiếp. Cô nhìn theo đuôi xe ngày càng nhỏ dần, cảm thán Thẩm Độ chỉ tới đây tham gia một buổi từ thiện mà còn có công việc phải làm. Mộc Lương Cầm thúc vào cánh tay Ngụy Sâm, “Sếp của anh có công việc mà sao anh không đi cùng?” “Sếp Thẩm đi đón bố mẹ của anh ấy.” Ngụy Sâm nhún vai, “Tôi là người ngoài đi theo hóng hớt làm gì?” Mộc Lương Cầm hơi ngạc nhiên, “Bố mẹ anh ta cũng tới à?” “Bố mẹ sếp Thẩm cũng nhận được thư mời từ Quỹ, hai ngày nữa cũng sẽ tham dự.” Vì buổi từ thiện lần này có sự tham gia của các nghệ sĩ Trung Quốc, vì vậy rất nhiều tên tuổi lớn trong nước cũng sẽ tới đây. Ngụy Sâm tiễn cô đến cửa phòng rồi quay về phòng mình. Nhà tư bản rất hào phóng, đặt cho cô một căn phòng trên tầng cao. Mộc Lương Cầm đi tham quan phòng tắm, phát hiện đồ vệ sinh cá nhân đều là của Guerlain, bên cạnh bàn trang điểm còn để mấy chai nước hoa Simple. Trước khi ra nước ngoài, chó Dung đã giới thiệu sữa dưỡng thể Guerlain La Petite Robe Noire* cho cô. *Sữa dưỡng thể Guerlain La Petite Robe Noire: xem hình minh họa Hương đầu có mùi cam phật thủ*, đến hương giữa và hương cuối là hương hoa hồng nồng nặc. Mùi hương rất nồng, chó Dung bảo thoa một chút là được rồi. *Cam phật thủ: Thuộc họ cam quý, có vị cay, đắng, ngọt, tính ấm, không độc. Tên gọi của loài cây này xuất phát từ hình dáng của quả chia nhánh trông như bàn tay Phật.
Cam phật thủ (hình minh họa) Bỗng chốc lại nghĩ tới cô gái chó Dung kia. Mộc Lương Cầm thở dài, trong lòng hy vọng cô ấy không biết gì về những lời đàm tiếu bên ngoài. Sau khi sắp xếp sơ hành lý, cô định xuống lầu ăn buffet. Dù gì cũng không có ai bầu bạn, cô liền hẹn Ngụy Sâm cũng ăn không ngồi rồi như mình. Giờ này không có nhiều khách trong nhà hàng buffet. Cô và Ngụy Sâm chọn một vị trí khá khuất. Ăn được một nửa thì đột nhiên muốn đi vệ sinh. May mà Ngụy Sâm không phải là quý tộc sang chảnh, thản nhiên hất tay bảo cô đi nhanh đi, còn mình trông chừng đĩa thức ăn giúp cô. Mộc Lương Cầm tìm được nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, bắt đầu bước vào trạng thái thiền định. Thỉnh thoảng có tiếng đóng mở cửa và tiếng nói chuyện bằng tiếng Pháp. Cô nghe không hiểu, thế là ngồi nghịch điện thoại. Cho đến khi nghe thấy tiếng Trung quen thuộc. “An Ninh, cảm ơn cô đã mời chúng tôi đến Paris chơi, thật là làm cô tốn kém rồi.” Đến từ buồng vệ sinh bên trái, kế bên buồng của cô. “Chuyện nhỏ, chẳng qua tôi muốn tìm một người làm chứng mà thôi.” Người phụ nữ ở buồng bên trái cười khanh khách rồi hỏi: “An Ninh, cô thật sự có thể liên lạc được với Yinel à?” Đến từ buồng vệ sinh bên trái, kế bên buồng của cô. Giọng nói cũng rất quen thuộc. Sau đó, buồng bên phải cũng phát ra tiếng nói hời hợt, “Không biết, tôi thử xem sao.” “Con nhỏ đó đúng là mặt dày, đạo nhái mà lại đạo ngay thần tượng của cô.” Người phụ nữ bên trái hừ lạnh, giọng điệu phẫn uất, “Tôi còn thật sự cho rằng cô ta là bông sen trắng không hôi tanh mùi bùn cơ đấy. Lúc đó chẳng thèm để mắt đến quyển sưu tập tranh của Yinel, thậm chí không thèm nói câu nào, thì ra là âm thầm sao chép ý tưởng. Khi bị phát hiện thì giả vờ không biết Yinel, mánh khóe dốt đặc ghê. May mà An Ninh cô chịu đứng ra lên tiếng giúp Yinel, bằng không chẳng bao lâu chuyện cô ta sao chép sẽ bị dìm xuống, đến lúc đó fan não tàn của cô ta lại tung hô như bình thường.” Người phụ nữ ở buồng bên phải không lên tiếng. Người bên trái nói tiếp: “Không biết cô ta mua bao nhiêu tin độc quyền và đám fam ảo spam bài, ngày nào cũng lăng xê hình tượng hotgirl trắng-giàu- đẹp. Hotgirl trắng-giàu-đẹp chân chính có mặt dày đi sao chép như vậy không?” Người phụ nữ bên phải lạnh nhạt nói: “Chỉ là dựa vào đàn ông mà thôi.” “Hả? An Ninh, cô biết à? Cô ta thật sự có đại gia chống lưng hả? Đừng nói là tìm một sugar daddy đấy nhé?” “Đừng hỏi nữa, tôi không muốn nói.” Có tiếng nước chảy lấn át tiếng nói chuyện, “Tôi đi ra ngoài trước, đừng để cậu ta đợi lâu.” “Nói không chừng người ta đang ‘đánh trận’ với một em trai người Pháp trong nhà vệ sinh nam đấy. An Ninh, cô quan tâm tới cậu ta làm gì?” Người phụ nữ bên trái cười nhạo, giọng điệu đùa giỡn, “Bình thường có bao nhiêu người đàn ông trang điểm lòe loẹt như cậu ta? Nếu không trưng cậu ta ra quầy hàng, chẳng ai biết cậu ta là gay đâu, cười chết mất.” Người phụ nữ trong buồng bên phải cười khẽ, “Tôi không ngờ cô nghĩ về cậu ta như vậy ở sau lưng.” “Cô là bạn thân nhất của tôi mà, tôi chỉ nói cho một mình cô nghe thôi. Cô đừng kể lại với cậu ta đó.” Không lâu sau, bên trái cũng vang lên tiếng xả nước. Nhà vệ sinh lại trở nên yên tĩnh. Mộc Lương Cầm che miệng, lặng lẽ mở cửa ra. Người ta nói nhà vệ sinh nữ có một túi càn khôn lớn, cuối cùng hôm nay cô đã được tìm hiểu. Sau khi trở lại nhà hàng, Mộc Lương Cầm không còn tâm trạng ăn uống, luôn nghĩ đến hai này nữa sẽ có thể gặp được chó Dung. Đến lúc đó, chó Dung sẽ tự trừng trị đám người đó. Ngụy Sâm nhìn dáng vẻ bức bối của cô ấy, vẻ mặt nghi ngờ, “Đồ ăn ở đây có khó ăn đến vậy không?” “Anh không hiểu đâu.” Mộc Lương Cầm gục xuống bàn, giọng điệu không vui, “Lúc nãy gặp người quen trong nhà vệ sinh.” Ngụy Sâm hiểu ra, gật đầu nói: “Gặp phải người quen không khó. Tôi nghe sếp Thẩm nói ngày mai sếp Dung nhỏ và luật sư Từ cũng tới đây. Cô là bạn của cô Dung, chắc là biết bọn họ chứ?” Mộc Lương Cầm không có hứng thú, “Biết, nhưng không quen.” Bọn họ tới đây có thể làm gì? Chẳng lẽ có thể giúp chó Dung trừng trị đám người đó? Đáng thương cho bạn thân của cô vẫn đang im lặng hứng chịu những lời đồn đãi bên ngoài. *** Buổi đấu giá từ thiện năm nay do Quỹ Paris tổ chức vẫn được diễn ra trong thời gian Liên hoan phim Cannes và Tuần lễ thời trang. Tuần lễ thời trang cao cấp Paris vừa khép lại cách đây không lâu, độ hot vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt, rất nhiều phóng viên đều đến đây. Ánh đèn flash vẫn luôn nhấp nháy từ cửa hội trường đến cửa phòng bán đấu giá. Dung Dung đang trang điểm trong hậu trường phòng tiệc đấu giá. Quản lý Phí Tư đứng bên cạnh cô liên tục tẩy não cô, “Lát nữa cho dù ai chốt tranh của cô, cô cũng phải đến gặp mặt và cảm ơn đàng hoàng có biết không?” Dung Dung để mặc cọ trang điểm quét tới quét lui trên mặt mình, rủ mắt gật đầu, “Vâng, em biết rồi.” Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên để chuyên viên trang điểm thoa thêm chút kem che khuyết điểm mắt cho cô. Suốt cả mấy tháng trời ngủ không ngon, cuối cùng cô đã được giải phóng vào giây phút nộp tác phẩm. Cô cũng nghi ngờ mình đã chịu đựng cuộc sống nguyên thủy suốt mấy tháng qua bằng cách nào. Dung Dung chìa tay ra, giọng điệu không vui, “Có phải nên trả lại điện thoại cho em không?” “Trả trả, nhưng sim điện thoại của cô vẫn là nội địa, cẩn thận lưu lượng.” Dung Dung nhận lấy điện thoại, cất cao giọng: “Em là người quan tâm đến mấy phí lưu lượng đó sao?” Nhấn vào nút khởi động máy nhưng mãi không có phản ứng, điện thoại đã hết pin. Cô bất lực ném điện thoại đi. Lúc này, hiệu ứng âm thanh 3D trong phòng đấu giá đã vang lên từ đằng sau. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Tác phẩm được bán đấu giá đầu tiên là bức tượng King Kong của nhà điêu khắc Orlinski. Âm thanh của máy đếm liên tục làm mới. Ngoại trừ người đấu giá, cả hội trường đều giữ im lặng. Cuối cùng, bức tượng này đã được bán với giá 64 nghìn Euro. Không được xem là quá cao, nhưng cũng không thấp. Đến khi tranh của cô lên sàn, buổi đấu giá đã diễn ra đến phân nửa. Tranh sơn dầu 《The Sound of Silence》 thuộc trường phái ấn tượng của Yinel được đóng khung mở ra một khung cảnh thành phố chìm trong sự tĩnh lặng. Tô An là người đầu tiên giơ bảng đấu giá lên. MC đứng phía trên thông báo mức giá đấu giá. Sau đó có một cánh tay khác giơ lên, hét giá cao gấp đôi giá của cô. Tô An chợt nhìn về hướng đó. Vì có quá nhiều người nên cô không biết ai đang giành giật với mình. Cô lại giơ bảng lên, “Fifty thousand euros.” Cách đó không xa, Ngụy Sâm lo lắng nhìn Thẩm Độ, “Sếp Thẩm, cô ấy lại tăng thêm.” Thẩm Độ nhướng mày, “Tiếp tục.” Ngụy Sâm vừa định giơ bảng lên thì bị một giọng nói khác cắt ngang trước. “Sixty.” Cậu nhìn sang, người đó đang ngồi sau cậu hai hàng. Là luật sư Từ. Nhưng một lúc sau lại có thêm một giọng nói quen thuộc bắt đầu đấu giá. “Eighty.” Hình như sếp Dung nhỏ đã quyết định muốn đối đầu với mấy người đàn ông này. Ngụy Sâm hơi sốt ruột, “Sếp Thẩm, chúng ta có tăng nữa không?” “Tiếp tục.” Bức tranh này cũng không được xem là một kiệt tác. Vì có nhiều người cạnh tranh, mức giá dần dần vượt qua giá thị trường ban đầu của nó. Lúc giá đấu thầu đã hơn một trăm nghìn Euro, âm thanh đấu giá từ từ nhỏ dần. Nhưng bốn người lúc đầu vẫn giống như tiếp sức, liên tục tăng giá. Cuối cùng Thẩm Độ dừng lại ở mốc 130 nghìn. Tô An bên kia vội vàng hét lên 135 nghìn. Anh cười nhạt, bảo Ngụy Sâm bỏ bảng xuống. Cuối cùng, giá cao nhất trong phiên đấu giá hiện tại đã xuất hiện. 135 nghìn Euro cho tác phẩm 《The Sound of Silence》 của họa sĩ Trung Quốc. Mộc Lương Cầm lặng lẽ quan sát đã vô cùng sửng sốt. Có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy chứ. Tô An giận run người. Chỉ cần chốt được bức tranh này là có thể gặp mặt Yinel. Nhưng cô không ngờ giá lại cao đến vậy. Cô muốn tìm các đối thủ ác ý tăng giá kia. Nhưng khi cô đứng lên, cả căn phòng đều chật cứng người, không có chỗ tìm ra bọn họ. 135 nghìn đã mua được tấm vé thông hành gặp mặt Yinel. Lời của tác giả:
Giá cả và tác phẩm nghệ thuật của buổi từ thiện đến từ buổi đấu giá từ thiện do câu lạc bộ France Ligue 1 tổ chức tại Parc des Princes. Mấy cái đấu giá là do mị bịa ra, rất khoa trương, phi logic, đừng tưởng thiệt x6. *** Sữa dưỡng thể Guerlain La Petite Robe Noire: Mùi hơi nồng, nhưng thân chai rất đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]