Lúc Thẩm Độ đuổi theo, người ta đang đứng chống nạnh đợi anh bên cạnh xe.
Anh cười khẽ, muốn đi tới nắm lấy tay cô liền bị cô tuyệt tình hất ra.
Phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Lúc nãy còn là một cô vợ nhỏ ngây thơ, đáng yêu; lúc
này xung quanh không có ai liền lộ ra bản chất, “Làm gì?”
Thẩm Độ dở khóc dở cười, “Giận à?”
“Nghĩ nhiều quá rồi.” Dung Dung cười giả trân, bình tĩnh nói: “Tại sao em phải vô cớ tức giận?”
Rõ ràng hai chữ “Giận dỗi” to đùng được viết từ đầu đến chân. Hơn nữa sau khi lên xe, cô quay đầu
đi không thèm để ý tới anh.
Thẩm Độ gọi Dung Dung hai lần, nhưng không có người trả lời anh.
Anh đang lái xe, không tiện nghiêng đầu qua, nhưng lại có thể đoán được biểu cảm trên mặt cô bé lúc
này.
Tâm trạng của Dung Dung vốn dĩ không tốt, kẻ đầu têu lại cười nhởn nhơ khiến cô càng khó chịu hơn.
Vì vậy giọng điệu cũng rất tệ, “Anh cười cái gì?”
Góc mặt điển trai của Thẩm Độ được ánh sáng ngoài cửa kính xe chiếu sáng. Anh đang chuyên tâm lái
xe, nghe cô hỏi liền trả lời dứt khoát.
Khi ứng phó qua loa với bạn gái nhà mình, một người đàn ông như anh cũng biết dùng câu nói vạn năng
mà bạn trai trên thế giới thường dùng.
“Không có, em nhìn lầm rồi.”
Dung Dung bực bội vì anh vẫn còn cãi được, vươn tay chạm vào khóe miệng đang nhếch lên của anh,
“Vậy đây là gì?”
Thẩm Độ hơi nghiêng đầu qua, đầu ngón tay của Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679756/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.