Thật ra Thẩm Độ nhéo mũi cô không quá mạnh tay.
Dung Dung vẫn có thể hít thở thoải mái, nhưng không hiểu tại sao đầu mũi lại hơi ngứa. Cô không tự
chủ ngửa đầu, nhắm mắt lại và hắt hơi một cái.
Mặt cô đỏ bừng, ngửa đầu ra sau né tránh tay anh, nhích sang bên cạnh như con cua.
Thẩm Độ cau mày, “Bị cảm à?”
Dung Dung lắc đầu nguầy nguậy, nói lí nhí: “Mũi hơi ngứa.”
Thẩm Độ thở dài, cuối cùng tha cho mặt cô, xoa nhẹ đầu cô, “Đứng lên đi.” Cô õng ẹo không chịu đứng
lên, nói ngọng nghịu với anh: “Em vẫn chưa đồng ý mà.”
Vừa mới nói ra, Dung Dung biết mình lỡ lời, vùi đầu vào đầu gối giả chết. Thẩm Độ lạnh lùng uy hiếp
cô: “Nếu em không đồng ý thì hôm nay ngủ qua đêm ở đây đi.”
Dung Dung: “…”
Cô chậm rãi đứng dậy, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cổ áo của Thẩm Độ. Lúc nãy ngồi xuống vẫn chưa
phải là người yêu, bây giờ đứng lên bỗng chốc thành một đôi.
Chuyện tình yêu thật là ảo diệu.
Mặt trời đã lặn xuống một nửa, trời sắp sập tối. Dung Dung ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn trộm Thẩm Độ
qua cửa kính xe.
Bọn họ đã thật sự là người yêu?
Tại sao cảm giác này chẳng chân thật chút nào?
Lúc Thẩm Độ tỏ tình, nét mặt dịu dàng đến nỗi có thể bóp ra nước. Bây giờ chưa được bao lâu, anh đã
trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thậm chí lúc nãy hai người đi về xe cũng là một trước một sau, không hề có chút cảm giác đang yêu
nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679751/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.