Tiếng hét đó không dọa được Từ Bắc Dã đang ngồi trên xích đu, ngược lại khiến con chó Becgie Đức
già nua, yếu ớt đang nằm trong cũi dưỡng lão giật
mình.
Dung Dung chỉ thấy một bóng đen chạy vọt đến bên cạnh mình.
Con chó to lớn màu nâu đen dồn sức sủa to hai tiếng, đôi tai nhọn dựng đứng lên, đứng chắn trước
mặt Dung Dung.
Nó nhìn Thẩm Độ, trong cặp mắt đen láy ngập tràn cảnh giác.
Thẩm Độ cứ thế nhìn nó, giọng điệu nặng nề, “Thưởng thiện phạt ác?” Không biết đang nói cho Dung
Dung hay con chó nghe.
Dù sao sắc mặt của người và chó đều rất tệ.
Dung Dung cúi người xoa gáy con chó Becgie Đức, “Hoa Hoa, tao không sao.”
Con chó Becgie Đức đứng lên chắc cao bằng người bình thường lại có tên là Hoa Hoa.
Hoa Hoa rên ư ử trong cổ họng, ngoan ngoãn nằm bên chân Dung Dung. Từ Bắc Dã ngỡ ngàng đi vào nhà,
hơi ngạc nhiên, “Sao nó lại ra đây?” “Anh nên cảm ơn nó đã cứu anh một mạng.” Ánh mắt của Dung Dung
thâm thúy, ngồi xổm vuốt lông cho Hoa Hoa.
Từ Bắc Dã nhìn cô rồi nhìn sang Thẩm Độ, dần dần sa sầm nét mặt.
Anh nhíu mày, “Sao sếp Thẩm không ở trên lầu nói chuyện với ông mà lại chạy đến đây nghe lén?”
Thẩm Độ chẳng hề xấu hổ, nhướng mắt nhìn anh ta, phản công, “Không được nghe à?”
Từ Bắc Dã nhăn răng cười khẩy, “Quả nhiên da mặt đủ dày mới có thể làm bất động sản.”
Thẩm Độ bình tĩnh đáp trả: “Da mặt không dày cũng không làm được luật sư có tiếng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679748/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.