Tim gan phèo phổi của Dung Dung đều sắp tan thành nước đường.
Nếu lúc này có thể miêu tả cụ thể trạng thái của cô, có lẽ sau khi suy nghĩ nát óc sẽ là bốn chữ:
Mị đi chết đây.
Thẩm Độ cũng sớm đoán được lời tỏ tình bất ngờ của mình sẽ khiến cô bé sững sờ. Thế nhưng anh đã đứng trước cửa nhà cô gần 10 phút, cô bé vẫn mở to đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm vào anh, môi hồng hơi nhếch lên, vẻ mặt thẫn thờ.
Hồn đã lìa khỏi xác.
Anh vốn đang nhìn cô, nhưng nhìn một lát lại không chịu nổi phải né tránh ánh mắt trước.
Đôi mắt đó quá đẹp. Dường như bản thân cô không hề hay biết điều đó.
“Cảm ơn cà phê của em.” Thẩm Độ xoa đầu cô, “Tôi đợi câu trả lời của em.”
Nói xong, người đàn ông định đi về.
Cô hé môi, khẽ hỏi theo bản năng: “Cứ thế mà đi về à…”
Giọng điệu có vẻ mất mát, bản thân Dung Dung lại không biết phải nói ra như thế nào.
Thẩm Độ xoay người lại, đôi mắt trong veo gợn sóng, khác hẳn dáng vẻ dịu dàng lúc nãy. Lần này anh mở miệng lại hơi ngả ngớn, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Có nghĩ đến hậu quả không cho tôi đi không?”
Giọng nói trầm khàn khi thả thính của người đàn ông này thật là đã tai.
Bộ dạng lưu manh nhàn rỗi.
Dung Dung cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh đi về cẩn thận.”
Thẩm Độ khẽ mỉm cười, đút một tay vào túi, tay kia di chuyển đến tai cô, búng tay một cái, “Dung Dung, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679745/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.