Chỉ là hôn nhẹ lên trán, nhưng động tác của Thẩm Độ vẫn cẩn thận và kiềm chế.
Anh không muốn đánh thức cô.
Như anh mong muốn, Dung Dung vẫn không tỉnh giấc. Thậm chí lông mi cũng lặng lẽ rủ dưới mí mắt, ngủ ngon như chủ nhân của nó vậy.
Trong mắt anh dâng trào cảm xúc phức tạp khó kìm nén. Thẩm Độ thở phào, vươn ngón trỏ ra ấn nhẹ lên gò má cô.
Góc mặt của Dung Dung bị lõm xuống một lỗ nhỏ.
Cuối cũng những tia sáng yếu ớt đã ló dạng, tràn vào phòng khách qua tấm rèm cửa sổ không được kéo lại.
Đối diện tòa nhà căn hộ là cảnh sông, Thẩm Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức nhếch môi cười.
Trời đã sáng.
Vậy mà anh lại thức trắng đêm.
Sau khi công ty ổn định, anh bắt đầu kiểm soát chặt chẽ cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của mình, bù đắp những hao tổn sức lực trong thời gian đầu. Thẩm Độ không còn nhớ lần cuối mình thức trắng đêm là khi nào.
Thẩm Độ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới khẽ gọi cô: “Dung Dung.”
Không ai trả lời.
Dung Dung cứ thế dựa vào ghế sô pha ngủ, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi, đầu hơi ngửa ra, hít thở nhẹ nhàng.
Anh vỗ lên tay cô, thoáng lên cao giọng, “Đi vào phòng ngủ đi.”
Cô lầm bầm vài câu, cũng không hé miệng ra, ậm ờ như cho qua.
Thẩm Độ không nghe rõ lại gọi cô lần nữa. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh thở dài, “Vậy cô nằm lên ghế sô pha ngủ đi, nếu không sẽ bị đau cổ.”
Lúc này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679735/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.