Võ Tiết Châu hoảng hốt nhìn sang bên cạnh. Ngoài ý muốn nhìn thấy người con trai đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô và Nhất Minh. Cô không biết nên dùng biểu cảm gì để hình dung tâm tình của mình lúc này. Cô có chút run rẩy hỏi:
"Anh nhìn thấy được sao?"
Người thanh niên ấy gật đầu. Ánh mắt lo lắng, quan tâm nhìn cô.
Một loại cảm giác thân thiết giữa đồng loại với đồng loại bỗng dâng trào trong lòng. Võ Tiết Châu cứ thế ngây ngốc nhìn thanh niên.
Thanh niên bình tĩnh nhét vào tay cô một tờ giấy. Hắn mỉm cười đầy thâm ý: "Chúng ta giống nhau. Sau này liên lạc nhiều hơn nhé."
Trong lúc ngỡ ngàng, cô đã quên mất Nhất Minh là một người thiếu cảm giác an toàn cực kỳ ấy thế mà lại không hề cắt ngang hay có động tĩnh gì khi thấy cô trò chuyện cùng thanh niên lạ mặt. Thậm chí y hình như còn chẳng phát hiện ra điều gì dị thường!
Bỗng, một bóng người đã chạy tới bên cạnh thanh niên. Khóe môi cậu bĩu ra có vẻ vô cùng bất mãn: "Cuối cùng cũng tìm được cậu a. Quốc Minh à, tôi mà lạc cậu thì tôi sẽ không xong đâu."
Sau đó lại quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên: "Hi, lại gặp nhau rồi. Không ngờ chúng ta có duyên như vậy ha."
Cũng nhờ có sự xuất hiện của Bạch Ngọc Ân mà Nhất Minh đã chú ý tới bên cạnh mình tự lúc nào đã mọc thêm hai người. Ánh mắt y lóe lóe. Thế nhưng không đợi y nhìn kỹ, Trần Quốc Minh đã xoay đầu rời đi. Chỉ còn lại Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/92878/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.