Số tiền quá lớn, Võ Tiết Châu chỉ có thể nhờ Nhất Minh làm ma cảnh khiến cho cha Võ nghĩ mình trúng số độc đắc. Thế nhưng không thể cho ông một lần trúng quá nhiều. Vì vậy, hai người bàn tính cứ cách hai tháng, cha Võ sẽ nhận được một tờ vé số rồi tiếp tục vây ông ở trong ma cảnh nhận tiền.
Tuy nhiên, số tiền này thật sự không thể cứ cho lão cha nhà mình là hết được. Nếu như vậy phải dùng bao nhiêu năm mới tống được đống tiền này? Phải biết rằng nó rất nhiều, rất nhiều a. Võ Tiết Châu lại tiếp tục khổ não suy nghĩ.
Tuy rằng cô rất muốn một lần chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của cha Võ nhưng một ngân hàng luôn có các máy tính nhập số liệu, người nhiều, quản lí nghiêm ngặt,... Thật sự không thể nào mê hoặc được tất cả bọn họ. Cô chỉ còn cách cắn răng giữ phần tiền còn lại. Đừng cho là cô không muốn xài, chẳng qua cô không muốn phung phí mà thôi.
Cho nên cô bắt đầu dùng cả một ngày chủ nhật bàn bạc với Nhất Minh về chuyện đầu tư kinh doanh. Số tiền lớn tiêu xài rồi sẽ vơi đi, nhưng nếu cô chịu dùng nó vào việc kinh doanh nó sẽ lời sinh lời. Đây chính là cách tốt nhất để tiền không bị mục nát và vô ích.
Cả hai người phải tốn rất nhiều nơtron mới nhất trí về cửa hàng ăn uống nho nhỏ của bọn họ. Tất nhiên, mọi việc thực hiện cho cái ý tưởng đó đều phải trông cậy vào Nhất Minh. Dù sao cô cũng chưa đủ mười tám tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/92874/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.