Hoắc Lai Hàm trong lòng tức giận ngồi ở phòng khách thần điện. Vốn dĩ nghe nói phụ hoàng phong một đứa bé nhỏ xíu làm tiên sư nên sinh lòng tò mò muốn đến xem. Ai ngờ đối phương không đón tiếp gã, ngược lại còn để gã đợi lâu như vậy. Xem, mặt mũi có bao nhiêu lớn a. Thái tử đương triều còn phải cúi đầu!
Hoắc Lai Hàm nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng hung hăng chửi rủa một phen, Võ Tiết Châu lúc này mới xuất hiện.
Nàng nhếch môi mỉm cười, gật đầu chào hỏi mà không hành lễ với gã: "Thái tử vạn phúc."
Hoắc Lai Hàm đánh giá tiểu oa nhi. Đó là một đứa trẻ đáng yêu. Dù ngũ quan non nớt, không nhìn ra được chút xinh đẹp, mỹ lệ nào nhưng đôi mắt to, tròn linh hoạt động lòng người kia chiếm được rất nhiều hảo cảm từ mọi người. Có điều thái độ hành xử đặc biệt khiến người chướng mắt. Cao ngạo không để ai vào mắt.
Võ Tiết Châu ngũ vị tạp trần nhìn gã. Gã bây giờ vẫn chỉ mười bốn. Thiếu niên vẫn chưa rút hết vẻ ngây ngô và ngạo mạn. Nghĩ lqij dáng vẻ anh tuấn bây giờ từng chật vật thê thảm đến chết vì mình, nàng không khỏi thở dài. Nàng nợ gã quá nhiều nhưng kiếp này nàng không thể giúp gã nữa. Nếu kiếp trước nàng không tự mình trêu chọc Hoắc Lai Hàm và Hoắc Kiện Minh thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy. Dường như nàng đã hiểu ra một điều rất quan trọng. Hoàng thất, thiên tử, ở thời đại này đều bị ràng buộc bởi số phận. Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/1973787/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.