Võ Tiết Châu đến thăm Nhất Minh đã chậm. Nàng sững sờ nhìn thảm cảnh Nhất Minh gây ra. Bánh bột ngô trên tay cũng rơi xuống đất. Tiếng động này khiến Nhất Minh giật mình đưa mắt nhìn về phía nàng.
Đó là một đôi mắt tràn đầy hoang mang, sợ hãi. Không phải ánh mắt của một tên sát nhân. Nó trong trẻo mà ngây thơ của đứa trẻ nên có. Nước mắt bị y cường ngạnh ép ngược vào trong khiến đôi mắt y đỏ ửng.
Võ Tiết Châu cảm thấy tim mình run lên. Nàng nhấc chân đến gần y lại khiến y kinh hoàng hô to, lưỡi dao chỉ về phía nàng:
“Đừng! Đừng lại gần ta.” Đừng nhìn ta.
Nàng dừng bước, mím môi. Trong lòng đầy dau đớn, khoang miệng không biết là tư vị gì. Võ Tiết Châu vừa nhẹ giọng trấn an vừa tiếp cận y: “Đừng sợ. Ta sẽ không làm hại ngươi. Ta không có ác ý. Đừng sợ, để ta đến gần xem ngươi có bị thương hay không, được không?”
Nhất Minh lắc đầu, lùi dần về phái sau. Cả người căng thẳng, đề phòng nàng.
Thấy bộ dạng của y, Võ Tiết Châu càng khổ sở. Nàng không màng nguy hiểm chầm chậm bước đến ôm lấy y. Mũi dao sắc bén đâm vào tay nàng rạch ra một vết cắt sâu. Nhất Minh sợ hãi quăng nó đi. Y không hề cố ý muốn làm đứa trẻ này bị thương.
Nàng ôm chặt lấy y, cho y cảm nhận được hơi ấm tình người trong đêm kinh hoàng lạnh lẽo. Đây là một lời an ủi ám áp cũng là một bát nước đắng chát rót vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/1973769/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.