Tiểu đạo đồng lắc đầu, "Sư phụ không nói."
Lâm Nhạc mặt dày mày dạn nói: "Tiểu Vân Bảo, con có thể vào hỏi tiếp không?"
Mày nhỏ chau lại, "Con không có nhỏ, sư phụ của con nói là con có thiên phú."
Đồng đạo nói tiếp: "Sư phụ bảo ngài một lời khó nói hết, sao mà vào hỏi tiếp được."
Lương Tiêu biết không thể hỏi thêm được gì nữa, nói cảm ơn với đạo đồng xong thì xoay người rời đi.
Lúc này tiểu đạo đồng bất chợt nói với anh một câu: "Hình như trên người đạo hữu có một sợi tơ hồng."
Lương Tiêu và Lâm Nhạc đã đi đến trước cửa viện đều ngây người.
Ai mà không biết tơ hồng chính là biểu tượng của nhân duyên.
Lương Tiêu thử hỏi cậu: "Con có thể nhìn thấy đầu bên kia ở đâu không?"
Vân Bảo lắc đầu, "Nhưng mà tơ hồng trên người đạo hữu đang phát sáng, sư phụ của con nói đây là điềm báo cho duyên phận gì đó sắp đến."
Lương Tiêu rũ mắt trầm tư, cho dù là lời của cậu bé hay là lời của lão đạo sĩ đều không có chứng cứ để người khác tin phục. Nhưng tốt xấu gì anh cũng đã tìm được một tia sáng giữa chốn sương mù bủa vây, mặc kệ nơi phát ra ánh sáng liệu có người mà anh muốn gặp hay không, thì ít nhất bây giờ anh đã có được phương hướng.
Anh nói cảm ơn lần nữa rồi quay đầu đi khỏi viện.
Lâm Nhạc nhìn Lương Tiêu, sau đó quay lại lén đưa nửa hộp kẹo ngậm trong túi cho tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-chiec-chan-thanh-tinh/2559668/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.