Lâm Nhạc trong lòng đầy nghi hoặc nhìn ông chủ kiên nhẫn lau người cho Chúc Húc. Nom chẳng khác nào một người phụ nữ đức hạnh, ấy nhầm phụ nam. Núi băng tan chảy, không một ai lường được thay đổi lớn như vậy.
Sau khi lau xong, Lương Tiêu đắp chăn kín cho Chúc Húc, quay đầu nhìn Lâm Nhạc, "Cậu nhờ ai đó đi đặt mua một bộ họa cụ, không phân loại gì hết, mỗi thứ đều mua. Đưa thẳng đến nhà mới, tìm một căn phòng có vị trí ánh sáng tốt rồi bày trí thành phòng vẽ."
"Phòng vẽ?" Trước giờ ông chủ nào có vẽ vời. Lâm Nhạc nhìn về phía Chúc Húc đang nằm trên giường, chợt nhớ ra hình như Chúc Húc là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật. Đây là đã tính đến chuyện ở chung rồi á hả?
Lâm Nhạc nghi ngờ hỏi: "Ừ thì.... Sếp này tôi có thể hỏi một câu không, anh định để Chúc Húc dùng thân phận gì để bước vào nhà anh?" Mặc dù đây là chuyện riêng của ông chủ, cậu không nên hỏi nhiều. Nhưng bây giờ Chúc Húc đang là người thực vật, không biết còn có thể tỉnh lại hay không, nếu hấp tấp ở chung như vậy, đối với hai người chẳng ai được lợi.
Lương Tiêu khựng lại, rũ mắt nhìn Chúc Húc rơi vào trầm tư.
Lâm Nhạc thử hỏi: "Là người gặp nạn ngoài ý muốn? Bạn bè? Hay là......"
Lương Tiêu cũng đang suy nghĩ. Bây giờ Chúc Húc còn chưa tỉnh, nếu cứ chuyển vào ở nhà anh một cách không minh bạch như vậy, rất dễ dấy lên dư luận, không chỉ là người bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-chiec-chan-thanh-tinh/2559663/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.