Minh Thiên nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc người phụ nữ: “Tôi và các người hình như không cần gặp mặt.”
Tạm dừng trong chốc lát, người phụ nữ mở miệng giải thích: “Năm đó vì chuyện anh con, bố con cảm thấy mẹ giáo dục con cái không tốt mới đưa con ra nước ngoài. Mẹ vẫn luôn muốn đưa con về, chẳng qua chậm trễ vì việc nghiên cứu.”
Minh Thiên không nói nhiều, quẹt thẻ mở cửa muốn đi.
Người phụ nữ lập tức nói: “Được. Việc nhà là việc vặt, con không muốn trò chuyện cùng chúng ta, vậy bàn công việc đi. Con tính khi nào từ cái gì nhỉ… khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch trở về? Lúc trước con yêu cầu rót vốn bên đó, bố con đồng ý. Hiện tại đã đến lúc hoàn lại. Con muốn bỏ quan hệ chúng ta qua một bên, không nói chuyện máu mủ, được, vậy việc công xử theo phép công.”
“Được. Bàn công việc.” Minh Thiên dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía bà ta, “Thứ hai tuần sau tôi rảnh. Địa điểm bà chọn.”
Nói xong, Minh Thiên rời đi không quay đầu lại.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mày nhăn càng chặt.
Người dẫn vào cửa là nhân viên tập đoàn Dương Dạ. Hình như vừa nghe được drama, cô gái nhỏ hơi xấu hổ. Cô thấy người phụ nữ trước mặt vô cùng xinh đẹp, bảo dưỡng nhan sắc kỹ càng. Nhưng trong chớp mắt ấy bà như già đi hẳn, lộ ra sự mỏi mệt.
Tuy nhiên nó lướt qua rất mau, người phụ nữ mau chóng khôi phục thần sắc như thường, gật đầu với cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456104/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.