Chương trước
Chương sau
Đáy biển.

Đoạn Dịch chỉ dẫn Tra Tùng Phi đi hướng nào tới chỗ tàu ngầm, cõng một bao to đồ vật bước ra khỏi khoang tàu, dựa theo lời Tra Tùng Phi, bơi tới vị trí Minh Thiên bị giao nhân tấn công.

Trong lúc bơi, nương ánh đèn pin chống thấm nước, Đoạn Dịch chứng kiến cảnh tượng càng nhìn thấy ghê người: Vô số bóng đen trôi nổi trước mặt anh, số lượng nhiều tới mức thành một mảng đen ngòm, ngăn trở đường đi.

... Đó là vô số xác chết.

Có kẻ bị chặt đầu, mất chân, có kẻ bị xé thành hai nửa, một nửa bị một con thú lớn kéo chìm vào đáy biển, một nửa tương đối uyển chuyển nhẹ nhàng, cố bơi lên mặt biển.

Sinh thời bọn họ là Boss các phó bản, hiện tại lại theo Thi Hồ đi đến điểm cuối, cùng nhau táng thân trong biển.

Càng đi theo hướng Tra Tùng Phi nói, Đoạn Dịch càng gặp nhiều xác chết npc bên đường.

Sắc mặt Đoạn Dịch cũng không khỏi ngày càng nghiêm túc... Xác chết chung quanh nhiều như vậy, số lượng npc bao vây Minh Thiên phải nhiều cỡ nào?

Kế tiếp Đoạn Dịch hành động hơi chậm chạp. Bởi vì chướng ngại vật anh gặp được quá nhiều, tất cả đều là xác npc, cơ thể không hoàn chỉnh không cụt tay thì cụt chân.

Gian nan đẩy ra tạo khoảng trống, thi thể Tiểu Ngũ trôi ngang qua mặt Đoạn Dịch. Không biết cô ta bị ai tấn công, phần ngực trống rỗng, trái tim bị móc mất.

Cô cột tóc hai bên, mặt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Nhưng ánh mắt giống với những thời kỳ Đoạn Dịch từng gặp, vô thần, suy sút, lẫn sự căm hận.

Nghiêng đầu quan sát Tiểu Ngũ vài lần, Đoạn Dịch tự dưng không thấy gì hết, vì có thứ gì đó trôi lại đây, che mắt tầm mắt anh.

Nhanh chóng nắm lấy vật lạ đẩy ra, xúc cảm trơn trượt, Đoạn Dịch mở mắt ra, phát hiện thứ bị mình đẩy ra đang chậm rãi trôi theo dòng nước là... một mái tóc dài màu đen.

Cuối mái tóc dài gắn liền với một đầu người.

Hai mắt nhắm lại, cổ đứt gãy gọn gàng, không biết là bị ai chém.

... Đó là Mạt Lị.

Vừa nãy đầu cô ta trôi lại gần, bao trùm tầm mắt Đoạn Dịch.

Ánh mắt theo Mạt Lị trôi đi xa, khóe mắt Đoạn Dịch nhìn thấy gì đó, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.

Nhưng không đến nửa giây, anh lập tức bơi đến gần dị động.

Đẩy chướng ngại vật, Đoạn Dịch tiếp cận cực nhanh.

Chỗ này có một con chim khổng lồ, hai cánh to bằng ba người lớn, không biết là boss phó bản nào. Nó đã từng oai phong một cõi, nhưng khi bị nước biển bao vây, chim không thể nào bay lượn, chỉ có thể chìm dưới đáy biển.

Sở dĩ Đoạn Dịch chú ý tới nơi này, vì vừa rồi cánh chim vỗ một cái, tạo sóng biển nhẹ.

Chim đã chết vỗ cánh kiểu gì? Chỉ có thể là bởi phía dưới có người, hơn nữa là người sống có sức lực giãy giụa.

Đoạn Dịch nhanh chóng bơi tới gần con chim chết, leo lên cánh nó, dùng sức đẩy lên trên, liền thấy dưới cánh chim có người đang thở thoi thóp.

... Là Bạch Lập Huy và Vân Hạo.

Trên đầu hai người có một màng trong suốt bao phủ.

Khác với Tra Tùng Phi đã bị vỡ bọt khí, thiếu chút nữa chết đuối, màng bọc hai người vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng qua dưỡng khí bên trong sắp hao hết, màng bọc xẹp xuống.

Hai người thoi thóp vì bọn họ đều bị thương không nhẹ. Đoạn Dịch nương ánh sáng trong tay, nhìn thấy máu rỉ ra từ người bọn họ, hòa tan vào nước biển.

Đoạn Dịch cho bọn mỗi người một bình dưỡng khí, lập tức xé vải quần áo hai người, giúp họ băng bó vết thương, miễn cưỡng ngăn tốc độ máu chảy.

Nhanh chóng khoa tay múa chân chỉ hướng tới chỗ tàu ngầm, Đoạn Dịch hỏi vị trí Minh Thiên.

Không khó để đoán vừa rồi bọn họ đã gặp chuyện gì.

... Chắc chắn bọn họ bị con chim tấn công, chẳng qua nước biển bất ngờ biến thành nước, con chim đang tấn công bọn họ không có sức chống chịu, cuối cùng chết chìm. Nếu không chỉ sợ hai người khó thoát vận rủi.

Bọn họ không chịu nhiều tổn thương đương nhiên là nhờ có bọt khí trên đầu ngăn cách nước biển. Thứ này là ai đưa cho bọn họ, không cần nói cũng biết, chỉ có thể là Minh Thiên.

Theo Đoạn Dịch, chắc chắn bọn họ biết chỗ Minh Thiên.

Vân Hạo giơ tay, viết chữ vào tay Đoạn Dịch.

Có mấy chữ Đoạn Dịch không thể phân biệt, cơ mà vẫn hiểu đại khái ý tứ Vân Hạo.

Không lâu trước đó, Minh Thiên nghĩ được cách khiến npc giết hại lẫn nhau. Sau đó hắn bật đèn pha hấp dẫn lực chú ý của các npc, giúp người chơi có thời gian không gian chạy trốn.

Tuy là như thế, khi các người chơi chạy về chỗ đoàn tàu, một phần npc không nội chiến hoặc là truy đuổi Minh Thiên, hoặc là đuổi theo các người chơi. Vì thế Vân Hạo, Bạch Lập Huy, Bạch Tư Niên ba người chia nhau thu hút npc chạy theo ba hướng, để nhóm Ổ Quân Lan chạy đi tìm Đoạn Dịch.

Vân Hạo nói, bản thân chạy được một đoạn thì phát hiện đám npc phía sau đánh nhau. Hắn ta nhân cơ hội nằm rạp trên mặt đất, im lặng không phát ra thanh âm, bảo đảm mình không có chút xíu ánh sáng nào.

Hắn ta khá may mắn.

Không chỉ có không có npc chú ý tới hắn ta, tiện đà đuổi theo. Đa số npc đánh giết lẫn nhau nên bị trọng thương, không còn sinh ra uy hiếp với Vân Hạo.

Sau khi Vân Hạo bỏ chạy, hắn ta nghĩ bên Minh Thiên nguy hiểm nhất, vì thế chạy về hướng Minh Thiên.

Tuy nhiên Vân Hạo không ctìm được Minh Thiên, nửa đường gặp được Bạch Lập Huy.

Trên đầu Bạch Lập Huy có một bong bóng nửa trong suốt. Nhìn thấy Vân Hạo, Bạch Lập Huy cho hắn ta một cái.

Thứ này đội lên đầu trông rất giống mũ lặn.

Vân Hạo không khỏi hỏi Bạch Lập Huy tác dụng. của mũ lặn.

Bạch Lập Huy liền nói nó có thể ngăn cách nước biển trong khoảng thời gian ngắn, cũng cung cấp dưỡng khí.

Thì ra vừa rồi Bạch Lập Huy gặp được Minh Thiên. Minh Thiên cho hắn ta vài mũ lặn, nói là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Sau đó Minh Thiên cưỡng chế đuổi hắn ta đi, không cho ở lại.

Vân Hạo tận lực dùng từ ngữ ngắn gọn ngôn ngữ giải thích rõ ràng cho Đoạn Dịch. Đoạn Dịch vội vàng hỏi Bạch Lập Huy vị trí Minh Thiên.

Có vẻ Bạch Lập Huy là người cuối cùng gặp Minh Thiên.

Bạch Lập Huy viết vào tay Đoạn Dịch, giải thích: "Khi tôi thấy cậu ấy, cậu ấy bị một... một người cá truy đuổi. Cậu ấy nói là giao nhân gì đó. Cậu ấy nói tôi ở lại vướng víu... Cậu ấy bấm thiết bị, liền có một nguồn sức mạnh đẩy tôi bay đi!"

"Cậu ấy cho tôi ba cái mũ, tôi đeo một cái, cho Vân Hạo một cái. Trước khi gặp Vân Hạo, tôi đã gặp Bạch Tư Niên, cũng cho cậu ta một cái. Hình như cậu ta không bị thương. Cậu ta về chỗ đoàn tàu trước tôi, anh có gặp không?"

"Tôi không thấy, chắc là bị lỡ. Cậu ấy không bị thương, còn có mũ lặn, không sao đâu. Hai người đi tìm cậu ấy, sau đó dùng tàu ngầm rời đi. Tôi đi tìm Minh Thiên!"

Nói xong lời này, Đoạn Dịch không phân trần, lập tức bơi theo hướng Bạch Lập Huy vừa chỉ.

Từ lúc Minh Nguyệt và Thi Hồ biến mất đến bây giờ, Đoạn Dịch lục tục xác nhận an nguy mỗi đồng đội, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy người quan trọng nhất đối với mình – Minh Thiên.

Đoạn Dịch bơi lội trong nước biển, quanh thân toàn là nước, nhưng anh cảm giác được trán, sau lưng đều chảy mồ hôi không ngừng. Anh thật sự lo lắng cho Minh Thiên.

Mồ hôi là mồ hôi lạnh, còn lạnh hơn cả nước biển.

Bơi cực nhanh thêm một khoảng thời gian, xác chết Đoạn Dịch gặp được cũng càng ngày càng nhiều, chứng tỏ anh càng ngày càng gần vị trí ban đầu Minh Thiên dẫn dắt đám npc giết hại lẫn nhau.

Giơ đèn chiếu xuống dưới, Đoạn Dịch thấy nghĩa địa quen thuộc, nơi Thi Hồ dùng để chôn cất các npc.

Tim đập càng lúc càng nhanh, Đoạn Dịch nhanh chóng bơi xuống phía dưới, cơ thể ghé sát mặt đất đáy biển.

Anh làm vậy để quan sát dấu vết trên mặt đất, tìm kiếm dấu vết Minh Thiên tồn tại.

Bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, Đoạn Dịch đoán mình tìm được vị trí Bạch Lập Huy nói.

Mặt đáy biển xuất hiện một hố sâu cực to cực sâu. Tốc độ dòng chảy ở đáy biển khá thong thả, bởi vậy hoa văn trên bề mặt hố không bị mài mòn.

Đoạn Dịch chiếu đèn nhìn kỹ, hoa văn tinh mịn chỉnh tề, hình dạng vảy cá, là một cái đuôi cá.

Có vẻ giao nhân dùng đuôi cá đập về phía Minh Thiên, Minh Thiên tránh đi, nên đuôi cá đập xuống đất lưu lại dấu vết.

Đuôi cá lưu lại hố sâu như thế trên mặt bùn, hoa văn vảy cá rõ ràng đến thế, chứng tỏ nó đã dùng sức rất mạnh, nếu Minh Thiên không tránh được, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Phảng phất như tận mắt nhìn thấy Minh Thiên đã trải qua chuyện gì, tim Đoạn Dịch không khỏi đập nhanh.

Giao nhân cho Minh Thiên một đòn trí mạng, Minh Thiên né được.

Bởi vì nơi này không có máu, hoặc là dấu vết khác.

Ngoài ra Đoạn Dịch tìm không manh mối nào khác.

Lấy hố sâu làm trung tâm, Đoạn Dịch vòng quanh nó, bắt đầu tìm kiếm manh mối còn lại.

Xem xét từng xác chết, thậm chí liên tục đào rất nhiều hố từng chôn npc, Đoạn Dịch có chút sức cùng lực kiệt, nhưng anh vẫn không tìm thấy Minh Thiên. Quần áo, ba lô, toàn bộ đồ đạc của Minh Thiên đều không tìm thấy.

Anh chỉ có thể thuyết phục bản thân, ít nhất chứng minh Minh Thiên tạm thời an toàn.

Cẩn thận tìm toàn bộ khu nghĩa địa, mỗi một cái chân cánh tay tàn, Đoạn Dịch đều vớt lên nhìn, mỗi một vũng bùn, cũng đào ra nhìn.

Nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào của Minh Thiên.

Lúc Đoạn Dịch cảm thấy mình mệt đến mức thấy ảo giác, bỗng nhiên nghe được âm thanh.

Anh lập tức đứng lên xoay người, bơi tới gần nguồn âm thanh.

Không có Minh Thiên.

Chỉ có hai tàu ngầm. Đúng là hai chiếc anh chế tạo trước đó.

Tàu ngầm dừng trước mặt anh, có hai người chui ra từ hai cửa khoang, là Bạch Tư Niên cùng Vân Hạo.

Trải qua giao lưu ngắn gọn, Đoạn Dịch biết, lúc trước anh và Bạch Tư Niên quả nhiên bỏ lỡ nhau.

Sau khi thoát khỏi đám npc, Bạch Tư Niên đi trước tìm Minh Thiên, kết quả bị Bạch Lập Huy nhét cho cái mũ lặn.

Cậu ta nghe Bạch Lập Huy nói, Minh Thiên không cho hắn ta ở lại, miễn cho vướng bận, nên cũng đeo mũ lặn, đi về phía đoàn tàu, hướng 3 giờ tìm Đoạn Dịch.

Nước biển cực kỳ tối, cậu ta và Đoạn Dịch bị lệch khoảng cách nên không gặp được nhau.

Bạch Tư Niên không nhìn thấy Đoạn Dịch, lại tìm được tàu ngầm.

Cậu ta lái một tàu ngầm tìm kiếm đồng đội còn lại, không lâu sau gặp được Bạch Lập Huy và Vân Hạo mới vừa gặp Đoạn Dịch.

Hai người vào trong tàu ngầm, biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, Bạch Tư Niên mang bọn họ chạy về chỗ tàu ngầm còn lại.

Ba người chia nhau lái hai tàu ngầm, tìm được Đoạn Dịch.

Nhìn thấy Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên bảo anh mau vào tàu, bọn họ có thể điều khiển tàu ngầm tìm kiếm Minh Thiên.

Đoạn Dịch vốn định từ chối, nhưng cơ thể mệt mỏi, nên tạm thời lên tàu ngầm nghỉ ngơi một lát.

Nguyên nhân Đoạn Dịch tự thân bơi tới nơi này mà không dùng tàu ngầm, vì tàu ngầm có thể tích quá lớn, di chuyển rất mau nhưng tìm người không phương tiện.

Bởi vì thời gian gấp rút, Đoạn Dịch biên soạn lập trình thiết kế công năng cho tàu ngầm tương đối hữu hạn.

Cũng bởi vậy, muốn cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc đất, tùy thời lật chướng ngại vật che tầm mắt tìm kiếm Minh Thiên, không tiện bằng tự mình tìm kiếm, cho nên Đoạn Dịch kiên trì tự bơi.

Nhưng dù hiện tại muốn tìm Minh Thiên, Đoạn Dịch biết mình cần bảo tồn thể năng.

Nếu không rất có thể còn chưa tìm được Minh Thiên, anh đã xảy ra chuyện trước.

Lúc này anh cần nghỉ ngơi. Anh thật sự quá mệt mỏi.

Giờ phút này ngồi trên tàu ngầm, lấy một chai nước khoáng và bánh nén khô từ túi thu nhỏ, Đoạn Dịch uống nước ăn bánh, lại ngồi nghỉ ngơi một lát, liền không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi tới bảng điều khiển tàu ngầm, bắt đầu tự hỏi tìm Minh Thiên bắt đầu từ nơi nào.

Cách điều khiển tàu ngầm rất đơn giản.

Dù sao nó cũng không phải tàu ngầm thật, mà là đạo cụ Đoạn Dịch lập trình đơn giản thành. Nó chỉ có 7 nút, trong đó bốn nút là khống chế phương hướng, phân biệt là trên-dưới-trái-phải, ba cái còn lại một cái là di chuyển lên trên, một cái là hạ xuống, một cái là ngừng di chuyển.

Đoạn Dịch bấm nút, khống chế tàu ngầm đi phía trước được một đoạn, sau đó nhìn đồng hồ đo, nói với Bạch Tư Niên: "Tàu ngầm này giao cho tôi. Cậu qua bên Vân Hạo đi đi."

Bạch Tư Niên đương nhiên hiểu ý Đoạn Dịch.

Dưỡng khí và năng lượng tàu ngầm là hữu hạn, bọn họ không thể tìm kiếm lâu.

Đoạn Dịch bảo ba người lái một con tàu, ý chỉ chờ đến khi tài nguyên hao hết, ba người lái một tàu lên mặt nước, bỏ lại Đoạn Dịch một mình ở đáy biển tìm kiếm Minh Thiên.

Bạch Tư Niên nhíu mi, nhưng chung quy chỉ vỗ vai Đoạn Dịch: "Cậu ấy vì cứu chúng tôi nên mới lâm vào nguy hiểm. Cho nên chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ cậu ấy."

Nghe đồng đội nói lời này, Đoạn Dịch nói không nên lời chối, cũng chỉ trịnh trọng vỗ vai Bạch Tư Niên, nhìn cậu ta rời tàu ngầm này, bơi đến tàu ngầm Vân Hạo và Bạch Lập Huy, sau đó đi vào.

Nhìn theo Bạch Tư Niên rời đi, Đoạn Dịch trở lại bảng điều khiển.

Xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài, anh đang tự hỏi kế tiếp mình nên đi hướng nào, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng ma lớn tả tơi.

Bóng ma bao trùm mặt đất, như dây đằng từng chút bò lên tàu ngầm ba người Vân Hạo.

Giác quan thứ sáu luyện ra trong trò chơi khiến huyệt thái dương Đoạn Dịch nhảy thình thịch.

Anh lập tức nhấn mạnh nút di chuyển hướng lên trên, điều khiển tàu ngầm nhanh chóng bay lên, rồi nhanh chóng đổi hướng tàu ngầm.

Mới vừa điều khiển tàu ngầm né được, Đoạn Dịch liền thấy một cái đuôi cá khổng lồ quét tới, trực tiếp vỗ bay chiếc tàu ngầm khác.

Tàu ngầm đảo ngược, cái đuôi cá quét ngược về, "oành" một tiếng, khoang tàu vỡ vụn, nước biển tràn vào, Bạch Tư Niên, Bạch Lập Huy, Vân Hạo không kịp chuẩn bị, không đeo bình dưỡng khí, ba người bị văng ra khỏi tàu ngầm, theo nước biển đuôi cá vùng vẫy cuốn đi mất.

Trái tim thắt chặt, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng r.ên rỉ.

... Đó là tiếng giao nhân đang khóc.

- --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.