Thi Hồ để lại một câu động lòng người, làm hành động càng nghĩ càng thấy ớn, rồi biến mất.
Đổng Tuyên ngây dại quỳ trên mặt đất.
Qua mười lăm phút, hắn mới quay đầu lại nhìn về phía Minh Nguyệt.
Lúc này thế mà khuôn mặt Đổng Tuyên khá bình tĩnh.
Hắn dùng mười lăm phút thành công thuyết phục bản thân, vừa rồi là một giấc mộng... thật ra hắn chưa từng nhìn thấy Thi Hồ, và Thi Hồ cũng không biến mất.
Đổng Tuyên mở miệng hỏi Minh Nguyệt: "Thi Hồ đâu?"
Minh Nguyệt thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Chết. Bị ngài ăn rồi."
Đổng Tuyên lập tức đứng dậy, thần kinh trừng mắt Minh Nguyệt. "Vì sao? Ta không hiểu! Đừng đùa! Tại sao anh ấy muốn ta ăn anh ấy?!"
Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tại vì Thi Hồ muốn chết."
Đổng Tuyên nắm chặt hai tay: "Ý cậu là gì?"
"Thi Hồ đã muốn chết từ lâu. Thi Hồ tới địa ngục, là để chết."
Nói đến đây, quan sát biểu cảm Đổng Tuyên, Minh Nguyệt thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thi Hồ ghi nhớ nguyện vọng của ngài, tận khả năng thỏa mãn ngài, nhưng lại không muốn sống thêm một giây nào. Cho nên trước khi hồn phi phách tán, ông ấy để một phần ý thức, giấu trong trò chơi này."
"Phần ý thức ấy trốn trong thế giới trò chơi, tìm hiểu con đường dẫn đến thế giới mới. Hiện tại ngài đã ăn phần ý thức này, cũng biết được con đường. Cho nên bảy điện, chúng ta có thể xuất phát."
Đổng Tuyên không động đậy.
Hắn nhớ tới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456093/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.