Không biết qua bao lâu, đám người Ổ Quân Lan cuối cùng cũng rời xa nghĩa địa đáng sợ và giết chóc máu me, về tới vị trí đoàn tàu.
Bọn họ nghe lời Minh Thiên, không về thẳng đoàn tàu, nhìn thấy tàu từ xa liền dừng chân, không tới gần.
Đoàn tàu thật dài tỏa sáng, nhìn qua cửa sổ không thấy một bóng người. Ít nhất là các người chơi nhìn thấy có vẻ là như thế.
Xung quanh đoàn tàu cũng không thấy nửa bóng người. Xem ra Dư Khâm, Minh Nguyệt, Đoạn Dịch đều không có mặt.
Các người chơi tạm thời ngừng đi, thương lượng bước tiếp theo nên làm gì, ở tại chỗ đợi bị động, hay là chia thành hai nhóm, một nhóm đi tìm Đoạn Dịch, một nhóm vòng về đường cũ giúp Minh Thiên tìm Tra Tùng Phi.
Đúng lúc này, Bạch Tư Niên mắt tinh phát hiện. "Phía trước hình như có rong biển."
"Không thể nào. Chúng ta đã soi đèn pha kiểm tra phía đó, khu vực đáy biển tĩnh mịch, cái gì cũng không có..." người nói là Vân Hạo, chỉ là còn chưa nói xong cũng im miệng.
Bởi vì hắn ta cũng thấy rong biển.
Đèn trên đoàn tàu đủ để chiếu sáng khu vực xung quanh.
Nhưng chỗ mọc rong biển vừa khéo ẩn dưới bóng ma đầu đoàn tàu, cho nên hơi khó phát hiện.
Quay đầu lại nhìn các người chơi còn lại, Bạch Tư Niên bước một bước hướng rong biển, lập tức bị Vân Hạo giữ lại. "Liệu có phải là bẫy không?"
Bạch Tư Niên nghĩ nói: "Phải qua nhìn mới biết được."
"Được. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456091/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.