Đoàn tàu chìm vào biển, ngoài cửa sổ chỉ còn một màu đen, các đồng đội đều rời khỏi đoàn tàu, có lẽ một đi không trở lại...
Đối mặt với tình huống như vậy, Doãn Oánh Oánh có sợ hãi.
Bởi vậy, khi lần đầu Phương Đông Vũ đưa ra đề nghị dùng chìa khóa mở cửa, Doãn Oánh Oánh không phải là không nghe lọt tai lời cô. Cô bé tự hỏi lại về đề nghị này.
Tự hỏi một hồi lâu, Doãn Oánh Oánh hỏi Phương Đông Vũ: "Vụ chìa khóa là thế nào? Tôi không tin nổi chị. Trước khi gặp chị, tôi từng nghe đồng đội nhắc đến tên chị. Anh ấy nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận chị."
Phương Đông Vũ không trực tiếp trả lời Doãn Oánh Oánh, mà là ngoài dự đoán hỏi một câu: "Em thấy chị có đẹp không?"
Không hiểu vì sao Phương Đông Vũ hỏi câu đấy, Doãn Oánh Oánh nhíu mày.
Phương Đông Vũ cười tự giễu, khuôn mặt bình tĩnh gật đầu: "Ừ, chị biết chị khó coi."
Nghe một cô gái nói mình như vậy, Doãn Oánh Oánh có hơi ngại.
Mang theo chút đồng cảm như bản thân cũng bị, cô bé nói: "Đừng nói như vậy. Mỗi một cô gái đều đẹp. Ít nhất... Ít nhất chúng ta không xấu. Trang điểm là có thể... Chỉ có thể nói chúng ta không phải tiên trên trời. Con người thì luôn có thiếu sót. Chúng ta đẹp bình thường! Tự tin lên nào."
"Ừ... Tóm lại, ít nhất chị không phải gái đẹp theo nghĩa truyền thống. Nhìn chị nhỏ gầy vậy thôi, thật ra chị đã 23 tuổi, thường xuyên bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456087/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.