Sắp 10 giờ rồi.
Phải nhanh đến tiệm giặt quần áo, nếu trễ thêm chút nữa sẽ không kịp mất...
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu người phụ nữ trung niên khi cơn đau ập đến.
Cơ thể cuốn vào gầm xe, bị nghiền qua thật mạnh, cơn đau nhức như khiến linh hồn bà rời khỏi thể xác. Bà gần như chỉ biết máu mình đang xói mòn khỏi cơ thể bằng trực giác.
Giơ chiếc váy trong tay, bà thấy nó bị dơ bởi máu và nước mưa.
Sau khi thở dài một hơi, động tác cuối cùng bà làm trong đời là tuyệt vọng nâng tay, nhìn đồng hồ.
Một giây đó, tiếng hô hoán của đám người, tiếng kèn ô tô... Bà không còn nghe thấy nữa.
Thế giới bà chỉ còn lại tiếng kim giây chuyển động "Tích tắc", "Tích tắc", "Tích tắc".
"Cạch" một tiếng, 10 giờ tối, bà nhắm mắt lại.
Chung quy bà vẫn không thể đưa chiếc váy xinh đẹp tới tay con gái mình.
Con số 10 trở thành chấp niệm mà người phụ nữ không bao giờ chạm tới, cũng không thể quên được.
Vậy nên trong hồi ức của bà, tất cả con số đều bị bà biến thành số 10.
Đây là trừng phạt bà áp đặt lên mình, nhắc nhở bản thân... vẫn chưa kịp hoàn thành một chuyện, chưa thể giao chiếc váy đến tay con gái trước 10 giờ.
·
Người mẹ làm nhân viên vệ sinh, một mình vất vả nuôi nấng con gái, không ngờ trên đường đưa váy cho con gái lại gặp tai nạn.
Nghĩ đến chuyện bà gặp phải, những người chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456070/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.