Đoạn Dịch vừa dứt lời, phát hiện cách tế đàn không xa phát sinh tình huống khác thường... Có hai tiểu binh chạy tới dựng cọc gỗ thứ ba, mà phía sau bọn họ, một tiểu binh khác kéo một xác chết tới.
Thân hình xác chết nhỏ nhắn, cũng là nữ giới.
... Cô gái thứ ba là ai?
Nhóm người chơi còn sót lại không nhiều lắm đưa mắt nhìn nhau, ăn ý mười phần cùng đi đến gần tế đàn.
Khi bọn họ đi đến trước tế đàn, phát hiện người nọ là Đậu Sương.
Gương mặt trắng bệch, đã chết.
Trên tế đàn có hai thi thể đang bị thiêu. Nghe được người bị thiêu là hai cô gái, trước đó Đoạn Dịch đoán hai người là Đậu Sương và Thư Dung Dung.
Nhưng hiện tại thi thể Đậu Sương còn nguyên, hai thi thể bị thiêu rốt cuộc thuộc về ai?
Nghĩ đến đây, tất cả người ở đây có hơi kinh hãi. Đoạn Dịch nhíu chặt mày, sau đó thấy Minh Thiên nhảy lên đài, ngăn binh lính chuẩn bị thiêu Đậu Sương.
Tiến lên xác nhận Đậu Sương đúng là đã chết, Minh Thiên quay đầu lại hướng Đoạn Dịch lắc đầu, hỏi đám tiểu binh: "Chuyện gì đây? Lúc nãy ở quân doanh, tôi không thấy các cậu, phó tướng nói các cậu xin nghỉ về nhà. Vì sao các cậu ở chỗ này thiêu người?"
"Này..." Sắc mặt tiểu binh hơi khó xử, "Chúng ta không thể nói!"
"Có gì không thể nói?" Minh Thiên quan sát biểu cảm tiểu binh, một lát sau nói, "Bảng chấm công tháng trước..."
Minh Thiên vừa nói ra, tiểu binh vội nói: "Là tướng quân! Tướng quân nói chúng ta mượn cớ xin nghỉ rời đi, nhưng ngầm bảo chúng ta tới nơi này, thiêu thi thể..."
Quay đầu lại liếc Đoạn Dịch, ánh mắt Minh Thiên nhìn mấy tiểu binh chợt trở nên sắc bén. "Lấy cớ xin nghỉ... không chỉ đề phòng thương nhân Hoa Quốc, còn đề phòng tôi biết? Tại sao?"
"À cái này..." Mấy tiểu binh liếc nhau.
Minh Thiên lại nói: "Tốt nhất là tháng công tác bên ngoài..."
"Khụ, đừng, chúng ta nói, chúng ta nói, đừng trừ tiền chúng ta." nhóm tiểu binh nói, "Buổi chiều Đạt Quang tới một chuyến, gặp riêng tướng quân. Chờ hắn rời đi, tướng quân liền phân phó chúng ta làm chuyện này. Phỏng chừng là do lúc ấy ngươi không ở đấy nên không biết chuyện này. Không phải có người cố ý gạt ngươi đâu."
Nghe được lời này, Đoạn Dịch tự hiểu trong lòng. Đạt Quang tới quân doanh, chỉ có thể là lúc anh và Minh Thiên đang ở rừng hồ dương. Ông ta trộm lẻn vào quân doanh, không để người chơi khác chú ý, sau đó đến chỗ tướng quân trình báo sự tình, bao gồm việc an bài nhóm tiểu binh đêm nay tới nơi này thiêu xác.
Lấy chức vị Minh Thiên, hắn không biết chuyện này không phải vì hắn không có mặt, mà là Đạt Quang nói với tướng quân, chuyện này không thể nói cho Minh Thiên, lý do là hắn có quan hệ quá mức thân thiết với thương nhân Hoa Quốc.
Đạt Quang tính kế đủ loại và bày bố cục diện quá mức đáng sợ.
Minh Thiên là NPC đặc biệt, có ý thức riêng, nhưng Đạt Quang như thể cũng có ý thức riêng, thế mà biết phòng bị Minh Thiên, quả thực có hơi khó tưởng tượng.
Minh Thiên từng nhắc qua, tường xương khô không thể phá hủy, như BUG hệ thống.
Đoạn Dịch không thể không nghi ngờ, sau lưng Đạt Quang còn giấu một bí mật khác.
Nghĩ vậy, Đoạn Dịch lập tức nói những người khác: "Nếu Đậu Sương đã chết, xác cô ấy có bị thiêu hay không, không còn nhiều ý nghĩa. Có lẽ Đạt Quang sắp đạt thành kế hoạch của ông ta, rất nhiều người đến thời điểm sắp thành công sẽ đắc ý mà lơi lỏng cảnh giác. Lúc này chúng ta đừng rút dây động rừng ngăn cản chuyện này, chờ ông ta lộ sơ hở."
"Huống chi lỡ chúng ta chọc giận ông ta, làm ông ta chơi lớn gì đó, chúng ta sẽ gặp bất lợi. Tôi nghĩ chúng ta nên rời nơi này, sang bên Đài Thiên Táng nhìn thử."
Dứt lời, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên hướng mình làm thủ thế, ý là chờ một chút.
Đoạn Dịch gật đầu, nghe thấy Minh Thiên hỏi tiểu binh: "Hai thi thể đang bị thiêu có thân phận gì?"
"Đều là thương nhân Hoa Quốc. À đúng rồi, trong đó có một cô nương chúng ta mang từ nhà tù Đài Thiên Táng lại đây. Theo ý Đạt Quang, thương nhân Hoa Quốc khác có tâm gây rối hay không hắn không biết, nhưng riêng cô nương đó đã được thẩm vấn nhiều ngày, điều tra ra cô ta chính là mật thám, cho nên chúng ta thiêu cô ta, để vong linh cô ta không bao giờ đến được Lâu Lan."
Lời Tiểu binh khiến cả nhóm Đoạn Dịch nhăn mày.
... "Cô nương" chỉ có thể là người chơi bị vote ngày đầu tiên, số 10 Đường Hiểu.
Cô bị nhốt ở nhà tù trong rừng cây phía sau Đài Thiên Táng. Vì vấn đề thời gian, đám Đoạn Dịch chưa đến xem xét tình huống của cô. Họ vốn nghĩ, tình cảnh của cô giống Bành Trình, ít nhất không ở trong viện, không gặp trực diện boss Đạt Quang, cũng không tận mắt chứng kiến nghi thức thiên táng.
Nhưng bọn họ trăm triệu không ngờ Đạt Quang sẽ xuống tay với người chơi trong tù!
Ánh lửa chiếu sáng màn đêm dập tắt, mùi khét chui vào miệng mũi mỗi người ở đây.
Xác Thư Dung Dung và Đường Hiểu bị thiêu gần sạch.
Ý thức được điều này, trái tim Đoạn Dịch trĩu nặng. Tiểu binh gãi đầu, nói Minh Thiên: "Đầu Nhi, ngươi để chúng ta làm việc trước đi. Còn tận hai thi thể chưa thiêu!"
"Hai?" Minh Thiên nhíu mày hỏi, "Trừ cô gái trước mặt còn ai?"
Tiểu binh này vẫy tay ra hiệu phía sau. Tiểu binh vừa rồi kéo Đậu Sương chạy chậm đi mất, một lát sau lôi một thi thể đến. Thi thể lần này là nam giới, mặt mũi người nam này mọi người đều biết... là Hồ Tấn.
Minh Thiên ngăn tiểu binh này, tiến lên kiểm tra tay chân Hồ Tấn, sau một lúc lâu nói: "Hình như trượt chân ngã chết. Tay chân bị gãy đứt. Xem ra thời điểm chúng ta thăm dò ở quân doanh, không biết cậu ta đi tới vách núi nào rồi bị ngã."
Trước mắt Đoạn Dịch hiện lên hình ảnh: Hồ Tấn khát nước, dưới trạng thái bị cơn khát chi phối, hắn ta phát hiện trước mặt có một ốc đảo. Nơi đó có cây xanh, có nước suối. Hắn ta không biết đó là ảo ảnh hải thị thận lâu, không biết phía trước là vách núi, vì thế đi thẳng tới, trượt chân ngã xuống...
Đạt Quang xử lý Hồ Tấn bằng trò này chăng?
Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch bày ra biểu cảm nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Trên tế đàn, Minh Thiên dặn dò tiểu binh một câu: "Chuyện đêm nay chúng tôi tới đây, đừng nói cho kẻ nào."
Sau đó mọi người lặng yên rời tế đàn, đi hướng Đài Thiên Táng.
Tâm tình bốn người chơi càng thêm trầm trọng.
Bạch Tư Niên suy nghĩ cẩn thận lại.
Cậu ta không khỏi hỏi Minh Thiên: "Đạt Quang có gì đó không đúng? Có phải ông ta giống cậu, cũng từng là người chơi?"
Minh Thiên lắc đầu, không trả lời Bạch Tư Niên.
Đoạn Dịch nhìn họ. Phỏng chừng Minh Thiên không tiện trả lời vấn đề ở chỗ này.
Hắn hoạt động ở phó bản này cực kỳ tự do, chắc là anh trai hắn Minh Nguyệt đã giúp hắn tranh thủ quyền hạn. Nhưng hắn vẫn chịu quản chế nhất định, không thể thích gì nói đó.
"Thôi được, trước tiên nói về phó bản." Bạch Tư Niên nói, "Tạm thời bài trừ các NPC bị Đạt Quang hại chết, vừa rồi người bị thiêu chỉ có bốn người là Đậu Sương, Thư Dung Dung, Đường Hiểu, và Hồ Tấn, không sai chứ?"
"Thư Dung Dung và Đường Hiểu đã bị thiêu không sai biệt lắm, Đậu Sương và Hồ Tấn sắp bị thiêu. Thiêu người ở đó sẽ khiến bá tánh vây xem, lý do bọn lính đưa ra là, thương nhân Hoa Quốc là mật thám, sẽ gây bất lợi với Lâu Lan. Thật ra cũng là lời Đạt Quang lừa gạt tướng quân."
"Hẳn là vậy." Vân Hạo tiếp lời, "Phỏng đoán hợp lý nhất là, giáo đồ hiện tại đang nằm trong trì táng thi... Rất có thể là Hồng Hiền. Lát nữa chúng ta lẻn vào viện là biết đáp án. Nhưng rốt cuộc vì sao? Vì sao Hồng Hiền được nhận nghi thức thiên táng, bốn người này lại bị thiêu?"
Nghe thế, Đoạn Dịch nói kết cục vợ thương nhân cho mọi người nghe. "Vừa rồi tiểu binh có nói, thiêu mật thám sẽ làm bọn họ không thể vào Lâu Lan. Cho nên, hàm nghĩa của việc thiêu xác là ngăn linh hồn bọn họ trở về; mà Đài Thiên Táng và tường đầu lâu có tác dụng hấp dẫn linh hồn trở về."
Bạch Tư Niên suy nghĩ một lát, nói: "Nói cách khác, Đạt Quang thiết kế hết thảy vì muốn linh hồn năm người vợ thương nhân, Đậu Sương, Thư Dung Dung, Đường Hiểu, Hồ Tấn, vĩnh viễn không thể trở về; nhưng thương nhân, Đồng Niệm, Hồng Hiền chịu nghi thức thiên táng, đầu bọn họ bị gắn vào tường xương khô, Đạt Quang muốn linh hồn ba người trở về? Tôi... Tôi thật sự không thể tưởng được lý do ông ta làm như vậy."
"Tạm thời là như thế này." Đoạn Dịch ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy sắp tới tường xương khô, liền nói, "Chúng ta xác nhận Hồng Hiền có ở trì táng thi không đã, rồi tiếp tục bàn. Tôi cảm thấy tôi sắp nghĩ thông. Cho tôi thêm chút thời gian."
Đoạn Dịch dứt lời, Minh Thiên phía sau kéo dây cương, giục ngựa chạy nhanh hơn. "Mọi người ở ngoài chờ một lát, để tôi vào xem."
"Không được, nhỡ Đạt Quang ở trong..." Đoạn Dịch giữ chặt tay hắn.
"Đây là nguyên nhân em không cho các anh vào. Tuy em cảm thấy bằng năng lực các anh, hẳn là có thể ứng đối được. Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Các anh giữ sức đi." Minh Thiên nói, "Việc này giao cho em. Có gặp chuyện gì cũng không sao, dù sao em cũng đã chết."
Minh Thiên nói câu này thực sự làm Đoạn Dịch đau lòng.
Anh quay đầu lại nắm tay Minh Thiên. "Tiểu Thiên, em nghe tôi nói..."
Minh Thiên thấy anh quay đầu lại, thuận thế cúi người hôn trán anh. "Yên tâm, em sẽ không sao. Em là NPC hệ thống, cũng là viên chức nơi này. Em nhìn xong liền ra, anh ở bên ngoài chờ em. Tranh thủ thời gian này, anh có thể cẩn thận suy nghĩ."
Đoạn Dịch nhíu mày nhìn hắn: "Cho em hai phút. Vào nhanh, xác nhận nhanh và ra ngoài nhanh, Trong vòng hai phút nếu em không ra, tôi lập tức vào tìm em."
"Được. Em biết rồi. Anh tính giờ nhé."
Lúc này ngựa đã đến vị trí tường xương khô, Minh Thiên thít chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, lưu lại một câu: "Tiện thể em sẽ xem tình huống Bành Trình như thế nào."
Đoạn Dịch theo sát xoay người xuống ngựa. Phía sau anh, các người chơi còn lại lục tục đuổi tới.
Ổ Quân Lan cưỡi ngựa không thuần thục, trước đây ngoài đời thực từng cưỡi ngựa hai lần khi đi tiếp khách hàng. Vì thế cô kéo dây cương hơi vội, thiếu chút nữa bị ngã, cũng may Vân Hạo và Bạch Tư Niên kịp thời đuổi tới đỡ cô, giúp cô ổn định.
Bốn người chơi xuống ngựa, đồng thời nhìn Minh Thiên lưu loát chạy vào bóng đêm, thành thạo nhảy vào viện.
Trong quá trình này Đoạn Dịch vẫn luôn nín thở ngưng thần, so với lúc đối đầu trực diện với Đạt Quang còn căng thẳng hơn.
Anh cầm thiết bị tính thời gian. Chờ thời gian trôi đến 1 phút 45 giây, anh cất thiết bị, làm động tác sẵn sàng chạy.
Cũng may có một bóng người chợt vút qua tường viện cách đó không xa, nhanh chóng chạy tới chỗ Đoạn Dịch. Đúng là Minh Thiên.
Tới gần mấy người, Minh Thiên nói: "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch gật đầu, vài người liền cưỡi ngựa đi ra xa.
Một lát sau, chọn một cồn cát nhỏ làm nơi dừng chân tạm thời, mấy người xuống ngựa, ngồi thành vòng tròn, Minh Thiên mở miệng: "Chúng ta đoán đúng. Trong trì táng thi tổng cộng có hai thi thể, một là Hồng Hiền, một là Vương phi. Trong viện có một thanh đao mới, chuẩn bị dùng cho nghi thức thiên táng sáng mai. Mặt khác Bành Trình vẫn bình yên vô sự ở trong tù."
Ổ Quân Lan nhịn không được hỏi: "Bành Trình, Đường Hiểu, hai người đều ở tù, vì sao chỉ có Đường Hiểu bị giết? Hơn nữa... Cô ấy không bị thiên táng mà bị thiêu."
"Thương nhân và vợ thương nhân, một người linh hồn bị giữ lại, một người linh hồn bị ngăn trở vĩnh viễn không trở lại..." Đoạn Dịch cụp mắt suy tư, "Mọi người nghĩ cẩn thận xem. Tạm thời bỏ qua Hồ Tấn, những người khác đều có mối quan hệ mật thiết. Thương nhân và vợ, một đôi vợ chồng bị chia tách; Thư Dung Dung, Đường Hiểu và Hồng Hiền... Ba người cũng bị phân thành hai."
Bạch Tư Niên chen hỏi: " Vương phi tính như thế nào? Bà ấy đơn độc, không có ai ghép thành đôi. Tôi có thể hiểu là Đạt Quang cố ý hại người có đôi có cặp, có mối quan hệ thân mật. Hồ Tấn xảy ra chuyện rất có thể là ngoài ý muốn. Ví dụ như không cẩn thận cắt ngang việc Đạt Quang đang làm, Đạt Quang giết người diệt khẩu. Nhưng Vương phi bị Đạt Quang bày mưu hại từ lâu, chịu nghi thức thiên táng. Cái này đâu phải ngoài ý muốn."
Bạch Tư Niên hỏi vào vấn đề mấu chốt.
Giơ tay bóp giữa mày, Đoạn Dịch nhìn về phía cậu ta, ánh mắt thâm trầm nói một câu khiến tất cả càng nghĩ càng thấy ớn. "Không, đương nhiên Vương phi và Hồ Tấn không giống nhau. Mọi người quên mất một người... Tân Nương Lâu Lan, con gái Vương phi, Tiểu Ca."
Thương nhân bị thiên táng, thê tử bị thiêu.
Hồng Hiền sắp bị thiên táng, Thư Dung Dung và Đường Hiểu đã bị thiêu xác đến biến dạng.
Đồng Niệm đã bị thiên táng, Đậu Sương hiện tại chỉ sợ đang bị thiêu.
Quan hệ giữa những người này là vợ chồng, tình nhân, bạn thân...
Bọn họ một bên bị thiên táng, một bên bị đốt thành tro, thi cốt vô tồn.
Thật ra tình huống Vương phi và Tiểu Ca cũng nằm trong quy luật này.
Họ là mẹ con. Vương phi sắp bị thiên táng, còn Tiểu Ca sớm đã thi cốt vô tồn.
Vân Hạo mở miệng, thanh âm tràn ngập hoảng hồn. "Vương phi sắp bị thiên táng... Người thi cốt vô tồn là... Là Tiểu Ca! Thi thể cô ấy nằm trong tranh, cho nên cô ấy không có thi thể! Này, rốt cuộc..."
"Quá đáng sợ." Ổ Quân Lan không khỏi cảm thán một câu, "Nhưng, nhưng vì sao? Đạt Quang là biế,n thái hả? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ông ta thích Tiểu Ca, bởi vì Tiểu Ca thi cốt vô tồn, mẹ bị thiên táng, ông ta hại người có đôi có cặp phải chịu cảnh tương tự? Đây là lý do Bành Trình không bị sao, còn Đường Hiểu xảy ra chuyện? Bởi vì Bành Trình lẻ loi, không có ai có quan hệ thân mật?"
Đồng tử phóng to vì kinh ngạc, Ổ Quân Lan nhìn về phía Đoạn Dịch: "Đúng rồi, anh và Minh Thiên cũng thế. Ông ta xuống tay với hai người vì hai người là một đôi. Cho nên nguy hiểm tử vong thật sự không phải đá vẽ hoa, mà là người có quan hệ thân mật xuống tay với mình?!"
"Đúng vậy, tôi cho rằng đối tượng Đạt Quang xuống tay đều có quan hệ thân thiết. Còn cục đá vẽ hoa có đơn thuần chỉ là vật môi giới. Người chơi đụng vào đá vẽ hoa, ông ta ở xa ngàn dặm sẽ cảm ứng được, nhìn thấy tương lai quá khứ người đó, tìm được nhược điểm người đó và xuống tay. Mục đích của Đạt Quang..."
Đoạn Dịch nói, "Tâm lý ông ta không bình thường. Ông ta biế,n thái, cố chấp, điên cuồng, nhưng tôi không cho rằng mọi việc đơn thuần chỉ vì bắt chước thảm cảnh Tiểu Ca nhằm mục đích hả giận."
"Vừa rồi Quân Lan phân tích có vấn đề. Mẹ Tiểu Ca – Vương phi bị Đạt Quang gài cho chết từ từ. Vương phi vừa mới chết không lâu, chưa bị thiên táng. Nhưng nhóm Đồng Niệm, thương nhân chết trước bà ấy, cũng chịu thiên táng trước bà. Suy ra Đạt Quang hại những người này không phải vì bắt chước bi kịch Tiểu Ca. Nhưng...
"Tôi cho rằng mục đích tất cả mọi việc ông làm đều liên quan đến Tiểu Ca."
Nói tới đây, Đoạn Dịch lấy ra bức tranh cuộn tròn, trải trên bờ cát.
Đồng thời lấy ra bức họa Tiểu Ca trộm từ phòng Đạt Quang.
Đèn pin chiếu sáng hai bức tranh, Đoạn Dịch nói: "Đạt Quang lên kế hoạch hại Vương phi từ rất sớm. Chẳng qua thân phận của bà đặc biệt, không dễ giết giống tiểu thương hoặc thương nhân Hoa Quốc, cho nên Vương phi chết tương đối chậm, như một người mẹ mất con thương tâm quá độ, đau buồn thành bệnh, cuối cùng chết mòn."
"Đạt Quang rất mạnh, ông ta có thể đối phó với bất kỳ kẻ nào, thậm chí là tướng quân."
"Thật ra người có quan hệ thân thiết cùng Tiểu Ca, trừ Vương phi còn có một người, là tướng quân."
"Nhưng vì sao Đạt Quang xuống tay với Vương phi mà không phải tướng quân?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]