Chương trước
Chương sau
Ráng màu sáng sớm đã tan.

Ánh mặt trời trên đại mạc dần trở nên chói mắt nóng rực.

Giờ phút này có bốn người đang đi trên sa mạc là nhị sư huynh, tiểu sư đệ, cùng Bạch Tư Niên, Vân Hạo.

Tiểu sư đệ mím chặt miệng, nhìn qua vô cùng sốt ruột.

Nhị sư huynh cũng vậy, cái trán hơi béo liên tục chảy mồ hôi.

Cố tình Bạch Tư Niên và Vân Hạo lại đi rất chậm. Hai người mỗi người cầm một nhánh cây, vừa gạt cát vừa chậm rãi mò đường phía trước.

Nhị sư huynh mất kiên nhẫn: "Không phải, nhị vị à, chúng ta tìm bảo bối dưới cát hả? Chúng ta có thể đi nhanh lên không? Đại sư huynh ngã ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi! Đây là chuyện cứu mạng đấy!"

Bạch Tư Niên quay đầu nhìn về phía hắn ta, cười nói: "À, đừng để ý, chúng tôi phát hiện có người giấu đá dưới cát, đi đường nguy hiểm lắm! Hôm qua một người trong thương đội chúng tôi vấp đá té mạnh, ngã què cả chân, cho nên chúng tôi phải đi đường cẩn thận. Thật sự là bất đắc dĩ!"

"Nhưng các ngươi cũng quá mức cẩn thận..."

Nhị sư huynh còn chưa nói xong, Bạch Tư Niên bỗng ngắt lời.

Hai mắt lóe sáng, Bạch Tư Niên hỏi hắn ta: "À nhị sư huynh... Anh và tiểu sư đệ đi tới đi lui, trước nay chưa từng dẫm phải cục đá nào hả?"

"Không. Sao ta không biết đường này có đá?" Nhị sư huynh nói, "Hay là ngươi nói phương hướng, ta mang các ngươi đi!"

Nghe được lời này, Vân Hạo và Bạch Tư Niên nhìn nhau, hỏi nhị sư huynh: "Hình như anh biết đi đường nào sẽ không gặp đá? Anh có thể tránh chuẩn những cục đá đó?"

"Cục đá gì cơ, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Nhưng mỗi buổi sáng trước khi đại sư huynh ra cửa bố thí, đều sẽ chỉ điểm khí vận cho chúng ta. Hướng nào vị trí nào không nên đi, chỗ nào sẽ gặp xui rủi, đại sư huynh đều sẽ tiên đoán cho chúng ta. Huynh ấy tính rất chuẩn, trước nay chưa từng xảy ra vấn đề! Cho nên ta và tiểu sư đệ chưa từng bị té!"

Nhị sư huynh sốt ruột thúc giục, "Thế nên các ngươi đừng gạt cát, cũng đừng sợ bị té nữa! Mau nói cho ta biết đại sư huynh rốt cuộc ở đâu! Ngươi nói vị trí, ta căn cứ theo thông tin đại sư huynh đã nói dẫn các ngươi qua đó, nhất định sẽ không bị sao!"

Nhị sư huynh vừa dứt lời, Vân Hạo và Bạch Tư Niên lại nhìn nhau.

Hai người luôn ở cùng một đội ngũ, đến giờ đã phối hợp cực kỳ ăn ý.

Hai người lại là người thông minh, mau chóng nhận ra manh mối từ lời nhị sư huynh.

Đạt Quang gạt hai sư huynh đệ tự làm việc. Hắn ta không có ý hại hai sư đệ, nên mới chỉ đường cho họ, không để bọn họ đi trúng đường có bẫy.

Hành vi này của Đạt Quang cũng xác nhận suy đoán trước đó của mọi người: Kẻ đầu sỏ gài bẫy hại người chính là Đạt Quang.

Khoảng thời gian tiếp theo Vân Hạo và Bạch Tư Niên phối hợp ăn ý dẫn dắt nhị sư huynh và tiểu sư đệ đi dạo lung tung ngoài sa mạc, giúp bên Đoạn Dịch tranh thủ thời gian.

"Ủa? Rõ ràng tôi nhớ ở chỗ này nhìn thấy đại sư Đạt Quang mà?"

"Không đúng không đúng, chúng ta nhầm rồi. Cậu xem, hồi nãy tôi nói là nghe tôi rồi mà! Cậu bị mù đường hả!"

"Nói ai mù đường? Sa mạc chỗ nào cũng giống nhau, tôi nhầm đường là quá bình thường. Anh nói mình lợi hại chứ gì? Được được được, anh dẫn đường đi. Để tôi xem anh lợi hại cỡ nào, có thể dẫn chúng ta lập tức tìm được đại sư hay không!"

"Bớt nói nhảm, đi theo tôi là được."

"Biết rồi đi thì đi, anh cũng có dẫn đường đúng đâu. Đại sư Đạt Quang ở đâu?"

...

Đối thoại như thế tiếp diễn không ngừng giữa Bạch Tư Niên và Vân Hạo.

Nhị sư huynh và tiểu sư đệ đi theo hai người từ nam đến bắc, từ tây đến đông, hơn nửa ngày vẫn không phát hiện tung tích Đạt Quang.

Mãi lâu sau, tiểu sư đệ kìm nén không được, cũng coi như là phản ứng lại.

Hắn ta dùng hoài nghi ánh mắt nhìn về phía hai người Bạch-Vân, nắm chặt tay: "Nhị sư huynh, đại sư huynh nói hôm nay đi Lai Trấn, đệ đến trấn nhỏ xem có tìm được huynh ấy không! Nếu ta tìm được đại sư huynh, chứng tỏ thương nhân nói hươu nói vượn. Rất có thể... Đây là kế điệu hổ ly sơn!"

"Huynh đừng đi theo bọn họ nữa, mau chạy về nhìn xem. Đại sư huynh từng nói trong ba chúng ta phải có một người ở lại trông coi viện. Vạn nhất bọn họ phá đầu lâu, hủy nghi thức thì làm sao bây giờ? Ta thấy tướng quân nói đúng, đám thương nhân Hoa Quốc quá mức khả nghi!"

Nói xong một tràng dài, tiểu sư đệ lập tức xoay người chạy.

Nhị sư huynh suy nghĩ một lát, cảm thấy tiểu sư đệ nói có lý, liền hoảng sợ nhìn sang Vân Hạo, Bạch Tư Niên. Rồi sau đó hắn ta hung hăng lần tràng hạt, chạy về Đài Thiên Táng.

Thấy thế, Vân Hạo và Bạch Tư Niên vội vàng chạy hướng khác, đi đường vòng quay về Đài Thiên Táng, báo biến số cho đám Đoạn Dịch.

Tuy có Ổ Quân Lan và Hồ Tấn canh chừng, sớm phát hiện nhị sư huynh trở về, nhưng sợ xảy ra việc ngoài ý muốn nên bọn họ vẫn quyết định cùng nhau chạy về.

Hướng bọn họ chạy vừa nãy đã đi qua một lần, lúc bọn họ vừa quan sát bẫy rập vừa dẫn cái sư huynh đệ đi, nên bọn họ không sợ đạp trúng cục đá quái dị, lấy tốc độ cực chạy trở lại Đài Thiên Táng.

·

Đêm qua, trải qua nhiều lần quay ngược thời gian, các người chơi đều thấy Đồng Niệm bị một thế lực không tên ảnh hưởng đến mức tự sát chết.

Biết kết cục không thể thay đổi, các người chơi quay về doanh trại tạm nghỉ ngơi, đợi đến hừng đông liền đến Đài Thiên Táng, xác nhận trên người Đồng Niệm sẽ phát sinh chuyện gì.

Vì không muốn đối mặt hiện trường phanh thây bạn tốt, Đậu Sương ở lại doanh trại, Phương Đông Vũ ở lại cùng cô. Trừ hai người, các người chơi còn lại đều đến Đài Thiên Táng, phát hiện nơi này đã tổ chức xong hai lần nghi thức thiên táng, hai cái đầu Đồng Niệm và tiểu thương đã bị gắn vào tường xương khô.

Lúc sau, Đoạn Dịch, Minh Thiên, Ổ Quân Lan, Hồ Tấn ở lại Đài Thiên Táng. Vân Hạo và Bạch Tư Niên dẫn hai sư huynh đệ rời đi.

Trong lúc đám Đoạn Dịch thương lượng đối sách, chọn kế điệu hổ ly sơn, Hồng Hiền và Thư Dung Dung không muốn tham gia kế hoạch, đã chọn rời sân đi trước. Tuy nhiên hai người không đi quá xa.

Sau khi rời sân viện, băng qua đám cây hồ dương, hai người trốn sau một tảng đá to không xa không gần, lặng yên quan sát tình huống phụ cận Đài Thiên Táng.

Theo ánh bình minh biến mất, các người chơi và NPC tứ tán phân công nhau hành động.

Tiểu sư đệ chạy đi tìm đại sư huynh Đạt Quang; nhị sư huynh đi đường thẳng quay về Thiên Táng Đài; Vân Hạo và Bạch Tư Niên cũng chạy tới Thiên Táng Đài, nhưng bọn họ không đi thẳng mà chạy đường vòng.

Đoạn Dịch lúc này còn đang lục lọi ở ba căn phòng trong sân, không buông tha bất kỳ manh mối nào.

Minh Thiên ôm vại đất rời Đài Thiên Táng, đi quân doanh phía nam.

Thời điểm sắp đến quân doanh, hắn mới tìm chỗ giấu mấy cục đá quỷ dị, tiện thể nhặt vài cục đá tương tự cất vào vại.

Còn Phương Đông Vũ và Đậu Sương, sau khi hai người trao đổi, quyết định rời doanh trại, bắt đầu đi Đài Thiên Táng, muốn xem tiến triển phá giải phó bản.

Giờ phút này, Hồng Hiền và Thư Dung Dung trốn sau một tảng đá lớn, vừa châu đầu suy nghĩ vừa bàn bạc đối sách.

Thư Dung Dung hỏi Hồng Hiền: "Anh nói tiểu binh kia, chính là npc có quan hệ tốt với Đoạn Dịch, vừa rồi rời khỏi Đài Thiên Táng có ôm một vại đất. Trong vại giấu cái gì vậy?"

Hồng Hiền lắc đầu: "Sao mà anh đoán được? Nhưng chắc là manh mối tương đối quan trọng. Không biết là npc hành động từ tư tâm giúp Đoạn Dịch, hay là làm theo cốt truyện phó bản."

Suy nghĩ một lát, Thư Dung Dung nói: "Dù là loại khả năng nào đều rất nguy hiểm nhỉ? Lỡ là đồ vật quan trọng của Đạt Quang, sau khi trở về phát hiện mất đồ, chắc chắn hắn sẽ nổi giận, có lẽ sẽ dẫn đến tăng tỷ lệ nguy hiểm chết người."

Lời Thư Dung Dung là phỏng đoán hợp lý.

Nguy hiểm phó bản sẽ tăng dần theo từng ngày.

Ở hai ngày đầu, người chơi có thể thoải mái thăm dò. Dù có kích hoạt nguy hiểm tử vong, thông thường Boss cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội trong hai ngày đầu. Cùng lắm là giết một hai người liền ngưng.

Nhưng càng về sau, hệ thống sẽ giảm dần hạn chế, rất có thể npc sẽ theo tiến triển cốt truyện mà tấn công người chơi dồn dập hơn.

Ý thức được điều này, nheo hai mắt nhìn sa mạc hoang vắng phía trước đang im ắng, Hồng Hiền nói: "Tóm lại, chúng ta cứ trốn ở đây quan sát cái đã, đừng tùy tiện hành động. Nhưng mà chỗ này cách hơi xa Đài Thiên Táng. Hiện tại Đoạn Dịch đã rời rừng hồ dương, chúng ta qua đó xem sao. Vừa rồi anh ấy ở đó một lúc lâu, hẳn là chỗ đó không nguy hiểm."

Thư Dung Dung đồng ý Hồng Hiền, hai người khom lưng rời tảng đá lớn, lặng lẽ chui vào rừng cây hồ dương.

Hai người song song trống trong cánh rừng một lúc lâu, từ lúc ánh bình minh tan hết đến khi trời trở nên nắng nóng.

Thấy bên ngoài tạm thời không có gì khác thường, Hồng Hiền điều chỉnh tư thế, rất là thảnh thơi nửa ngồi dưới đất.

Đầu dựa vào một gốc cây hồ dương, hắn ta nhìn Thư Dung Dung cười. "Lúc trước chưa có thời gian nói chuyện riêng với em. Rốt cuộc tình huống chiều hôm qua là như thế nào?"

Thư Dung Dung cũng nhìn hắn ta cười. "Còn có thể là như thế nào? Đương nhiên là em tốn một đồng hồ chảy ngược thời gian cứu anh. Ban đầu anh là người dẫm phải cục đá đấy."

Hồng Hiền nhìn cô ta, nói: "Nhưng chủ yếu là em thử xem cục đá đó có phải bẫy chết người hay không chứ gì?"

"Là thử, cũng là cứu anh. Sao anh lại hỏi như vậy chứ? Em tưởng chúng ta là cùng một loại người." Thư Dung Dung vén lọn tóc dài, nghiêng đầu cười đến phong tình vạn chủng.

Thư Dung Dung thực sự rất xinh đẹp. Dù mặc trang phục thương nhân dơ hầy, dù phong trần mệt mỏi, khi cô ta nghiêng đầu vén tóc vẫn quyến rũ vô vàn, làm người khác không rời mắt được.

Nhìn cô ta hồi lâu, Hồng Hiền thở dài một hơi. "Nếu gặp nhau ở hiện thực, không có mấy chuyện sống sống chết chết, yêu đương với một cô gái như em chắc là thích lắm."

"Yêu đương có gì thú vị?" Thư Dung Dung cười nói, "Ngủ với em là được rồi."

Mặc dù là Hồng Hiền, nghe thế cũng có chút dở khóc dở cười.

Thoáng nhìn biểu tình hắn ta, lông mày nhướng nhẹ, Thư Dung Dung nói: "Sao anh kinh ngạc dữ vậy? Anh phải biết rõ bản tính của mình chứ, ở bên một người như anh, nếu em mà động lòng thì khác nào tự ngược bản thân. Em cần phải thông minh một chút nha."

Hồng Hiền nhún vai, nói: "Được, anh ngẫm lại hành vi của mình, phát hiện em nói cũng đúng. Nói thế thì, ở cùng một chỗ với em là hợp lý. Cao hứng thì ở bên nhau, hết hứng liền tách ra, miễn thời điểm ở bên nhau thấy vui là đủ rồi. Nếu anh luẩn quẩn trong lòng thật sự thích em, kiểu gì cũng bị em ngoại tình."

"Đúng đó." Thư Dung Dung cười như không cười nhìn hắn ta, chớp chớp đôi mắt, "Nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, có lẽ em sẽ cho anh đội thật nhiều nón xanh nha."

Cứ thế, hai người trốn trong rừng cây trò chuyện một hồi lâu, trên sa mạc ngoài bìa rừng vang tiếng bước chân sàn sạt.

Hồng Hiền phát hiện động tĩnh trước, giơ tay ra hiệu cho Thư Dung Dung. Hai người khom lưng tới gần phương hướng truyền đến âm thanh, sau đó núp sau gốc cây nhìn hoang mạc bên ngoài... Là Phương Đông Vũ và Đậu Sương tới.

Hai người kia đi đến trước cửa Tây cũ nát thì ngừng lại.

Chỉ nghe Phương Đông Vũ nói: "Cửa bị khóa. Không nghe thấy tiếng tụng kinh, cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện. Người chơi khác đều đi rồi sao? Cảm giác không đúng lắm."

Đậu Sương nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước. "Thế chúng ta đừng vào. Hay là chúng ta về quân doanh tìm bọn họ?"

Phương Đông Vũ nói: "Nhưng chúng ta từ quân doanh đi đến đây, trên đường không đụng mặt người chơi nào. Nếu bọn họ không ở Đài Thiên Táng, thì nghĩa là đã đi chỗ khác tìm manh mối. Nhưng cho dù người chơi không ở đây, tăng nhân cũng nên ở đây. Phải có người canh chỗ này mới đúng, nếu không lỡ ai lẻn vào tìm bí mật của Đạt Quang thì sao."

Đậu Sương hỏi: "Ý cô là... Đạt Quang sợ người khác phát hiện bí mật của mình, chắc chắn sai người canh chừng chỗ này?"

"Ừ. Cho nên nơi này không có tiếng tụng kinh, chắc chắn có vấn đề." Phương Đông Vũ suy nghĩ một lát, nói, "Có lẽ có người chơi dùng kế điệu hổ ly sơn. Ban ngày Đạt Quang đều không có mặt, chỉ cần dụ hai sư huynh đệ ra ngoài là người chơi có thể vào thăm dò."

"Vậy hiện tại cô tính toán thế nào?" Đậu Sương hỏi cô.

Phương Đông Vũ nhìn chung quanh, ánh mắt dừng ở rừng cây hồ dương hồi lâu, rồi chuyển tới tảng đá to bên cạnh. "Trốn sau cục đá kia đi. Trốn vào rừng cũng được, nhưng tôi sợ trong rừng có cơ quan. Chỗ đó thiếu ánh sáng, dễ đạp trúng bẫy. Chưa kể quá gần Đài Thiên Táng. Một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta trốn sau cục đá sẽ dễ bỏ chạy hơn."

Nghe Phương Đông Vũ nói những lời này, Thư Dung Dung và Hồng Hiền trốn trong rừng hồ dương đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỗ Phương Đông Vũ dẫn Đậu Sương đi trốn, vừa khéo là tảng đá trước đó hai người họ đã trốn.

Nguyên nhân ban đầu họ chọn nó cũng tương tự Phương Đông Vũ.

Ban đầu Thư Dung Dung dự tính kế hoạch, nếu hai người Phương Đông Vũ đến và chọn vào trong rừng, cô ta và Hồng Hiền liền nhẹ chân rời đi. Đương nhiên, nếu cô ta và Hồng Hiền bị họ phát hiện, thì cũng chẳng sao, Thư Dung Dung không sợ xấu hổ, cùng lắm là sẽ mất một cơ hội quan sát Phương Đông Vũ mà thôi.

Một lát sau, thấy Phương Đông Vũ và Đậu Sương đã trốn sau tảng đá, Thư Dung Dung đưa mắt ra hiệu Hồng Hiền, hai người liền cách xa tảng đá đổi sang vị trí khác trong rừng cây.

Thư Dung Dung hạ giọng hỏi: "Anh cảm thấy Phương Đông Vũ có vấn đề không?"

Hồng Hiền hỏi lại: "Vấn đề gì?"

Thư Dung Dung nói: "Từ phó bản trước, nó luôn độc lai độc vãng, không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không tổ đội cùng ai. Nhưng tại sao bây giờ chịu đi chung với Đậu Sương?"

Nhìn thoáng qua hướng Phương Đông Vũ, Hồng Hiền thấp giọng nói: "Ừ... Em lo là đúng. Tối qua chúng ta đều thấy Đồng Niệm tự sát, sáng nay chúng ta tới đây để xem Đồng Niệm bị phanh thây. Chúng ta đến chậm, không được chứng kiến, chuyện này tạm không bàn. Nhưng tóm lại chúng ta đều ôm suy nghĩ này mà tới..."

"Đậu Sương không muốn cùng chúng ta tới đây nhìn bạn thân bị phanh thây, cái này có thể hiểu. Nếu là Ổ Quân Lan đề nghị ở lại, lo cho trạng thái Đậu Sương, cũng có thể hiểu. Nhưng Phương Đông Vũ độc lai độc vãng ở lại... quá lạ. Em nghĩ thế nào?"

Thư Dung Dung cắn môi, sau đó nói: "Để em nhớ lại tình hình chiều hôm qua. Anh nhớ không, Phương Đông Vũ là người cuối cùng đến tập hợp?"

Chiều hôm qua, sau khi Thư Dung Dung gài Đồng Niệm, vẫn luôn quan sát và bắt chước Đồng Niệm.

Chờ đến khi thảo luận, dự cảm Đồng Niệm hơn phân nửa sẽ chết, mà mình khẳng định sẽ không chết, Thư Dung Dung không bắt chước nữa, dứt khoát lên tiếng phân tích logic rõ ràng, cũng đưa ra suy luận về Vương phi, nhằm thuyết phục mọi người rằng tình trạng của mình và Đồng Niệm khác nhau.

Lúc ấy cô ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, đi một bước xem một bước.

Như thế, tuy rằng buổi tối Thư Dung Dung ngừng bắt chước Đồng Niệm, nhưng buổi chiều khi sự tình mới vừa phát sinh, cô ta vẫn còn quan sát Đồng Niệm để bắt chước. Cô ta giả vờ ngất xỉu, vờ thấy hoa đỏ. Trong lúc đó cũng xảy ra nhiều lần quay ngược thời gian.

Khi sử dụng đồng hồ quay ngược thời gian, chỉ có người sử dụng đạo cụ là có ký ức mười phút đó.

Bởi vậy Thư Dung Dung thiếu hụt một phần ký ức.

Chờ đến khi Đoạn Dịch tìm tới, Ổ Quân Lan giải thích cho Đoạn Dịch, Thư Dung Dung ngồi nghe mới biết hoàn chỉnh sự tình đã xảy ra.

Mà lúc ấy, Phương Đông Vũ không có mặt.

Đoạn Dịch hỏi Phương Đông Vũ đi nơi nào, có bị trúng bẫy rập hay không.

Thông qua Đoạn Dịch, Thư Dung Dung biết Phương Đông Vũ đã rời Đài Thiên Táng trước Đoạn Dịch, chạy qua chỗ bọn họ tập hợp. Nhưng đám người bọn họ, không ai gặp qua Phương Đông Vũ.

Ngay lúc mọi người bắt đầu lo lắng an nguy của Phương Đông Vũ, cô mới khoan thai tới muộn.

Thư Dung Dung nói với Hồng Hiền: "Anh có nhớ không, Phương Đông Vũ nói mình gặp một bà già, đến nhà bà già ngồi một lát nên mới tới chậm. Nhưng phụ cận làm gì có dân cư? Trên đường trở về, em có nghe thấy Bạch Tư Niên hỏi nó đi theo bà già trò chuyện cái gì. Nó không chịu nói, bảo là muốn giữ bí mật. Nhưng rất có thể nó không hề gặp bà già gì hết."

Hồng Hiền hỏi cô ta: "Em đang nghi ngờ cái gì?"

Thư Dung Dung hiếm hoi nhăn mày, trầm mặt nhìn hướng Phương Đông Vũ. "Tất nhiên là em nghi nó thấy hết những việc em đã làm. Nếu thật là như vậy, nó giấu mình đủ sâu. Anh nhớ lại đi..."

"Lúc ấy em chưa xác định, không chắc hành vi của mình sẽ hại chết Đồng Niệm. Lúc ấy em chỉ áng chừng 50% sẽ chết. Nhưng vì qua màn, vì tra xét cốt truyện, muốn xem thử trên người Đồng Niệm sẽ phát sinh cái gì, em đã làm thế. Để đạt được mục đích, em còn giả bộ bất tỉnh, kéo dài thời gian, miễn cho có người dùng đồng hồ quay ngược thời gian."

"Nếu Phương Đông Vũ thật sự thấy từ đầu đến cuối, chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ nó không dùng đồng hồ quay ngược thời gian cứu Đồng Niệm. Đậu Sương không kịp cứu Đồng Niệm vì thiếu thời gian. Nhưng Phương Đông Vũ trơ mắt nhìn mọi thứ phát sinh. Nếu nó muốn, nó hoàn toàn có thể ngăn cản. Nhưng nó không. Trong mắt nó, tỷ lệ Đồng Niệm chết cũng là 50%, và nó chọn khoanh tay đứng nhìn."

Nghe đến đó, Hồng Hiền cũng nghiêm túc lên. "Nếu em ấy thật sự nhìn thấy toàn bộ, không chỉ không cứu Đồng Niệm, còn chạy đi tìm Đậu Sương... Điều này chỉ có thể thuyết minh, em ấy muốn lợi dụng Đậu Sương đối phó em, hoặc nói là... Đối phó hai ta."

Lại cắn môi, Thư Dung Dung nói: "Trước mắt ấn tượng về chúng ta là loại người lừa đảo, vô liêm sỉ, ngứa mắt nhưng chưa đến mức đại gian đại ác. Ván trước em giúp người sói giữ chân Đoạn Dịch, em còn có thể tìm lý do giải thích. Tóm lại hình tượng hai ta còn có thể cứu vãn. Nhưng nếu chuyện này bị Phương Đông Vũ vạch trần, đối với hai ta hoàn toàn bất lợi. Bạch Tư Niên, Vân Hạo... Em thấy bọn họ không phải người xấu. Lỡ bọn họ muốn diệt trừ chúng ta thì sao bây giờ? Huống chi..."

Thanh âm trở nên trầm thấp, Thư Dung Dung nói tiếp: "Huống chi Phương Đông Vũ thế này, nó muốn hợp tác cùng Đậu Sương đối phó chúng ta. Dù là như thế nào, chúng ta đều phải... Tiên hạ thủ vi cường."

·

Khoảng mười phút sau.

Bên ngoài Đài Thiên Táng và tường xương khô, Vân Hạo và Bạch Tư Niên thở hồng hộc chạy tới.

Vừa rồi hai người chạy tới cửa Nam gọi tên Hồ Tấn, kêu hắn ta ra, lại chạy tới cửa Tây kêu Ổ Quân Lan.

Cuối cùng bốn người chạy tới tường viện gần ba căn phòng nhất, gọi tên Đoạn Dịch.

Vân-Bạch mới vừa hô hai tiếng Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan liếc cồn cát cách đó không xa có một bóng người hơi béo: "Hình như kia là nhị sư huynh, chúng ta mau chạy khỏi đây."

"Đệt, không chỉ có nhị sư huynh..." Hồ Tấn hung hăng nuốt ngụm nước bọt, ngón tay chỉ một hướng khác, "Bên kia có hai người... Đừng nói là tiểu sư đệ và, và Boss Đạt Quang!"

Nghe vậy ba người Ổ Quân Lan, Vân Hạo, Bạch Tư Niên đồng thời quay đầu lại. Dưới ánh nắng chói chang, trên mặt cát vàng, hai bóng người một cao một thấp chậm rãi đi đến chỗ này.

Người đi trước chính là Đạt Quang.

Ông ta đội mũ nâu đỏ, trên mũ thêu rất nhiều hạt châu, mặc tăng y màu đỏ, thong dong đi tới gần.

Từ chỗ này nhìn qua, ông ta nện bước rất chậm.

Nhưng không biết vì sao tốc độ di chuyển cực kỳ mau, dường như chỉ trong nháy mắt đã đi được vài mét.

Ổ Quân Lan vừa liến một cái liền bị hấp dẫn, cứ nhìn ông ta mãi.

Ông ta như người dẫn đường đến thế giới Tây Thiên cực lạc, ánh mắt từ bi tràn ngập thương hại, quả thực khiến lòng người vô thức hướng tới.

Đầu gối chợt mềm nhũn, Ổ Quân Lan bừng tỉnh lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân suýt nữa quỳ xuống lạy ông ta.

Sau lưng lập tức chảy mồ hôi, Ổ Quân Lan cố định lại tầm mắt... Đạt Quang thế mà đã đứng trước mặt mình.

Cả đám Vân Hạo, Bạch Tư Niên, Hồ Tấn đều đứng im tại chỗ, không một ai nhớ phải bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.