Ráng màu sáng sớm đã tan.
Ánh mặt trời trên đại mạc dần trở nên chói mắt nóng rực.
Giờ phút này có bốn người đang đi trên sa mạc là nhị sư huynh, tiểu sư đệ, cùng Bạch Tư Niên, Vân Hạo.
Tiểu sư đệ mím chặt miệng, nhìn qua vô cùng sốt ruột.
Nhị sư huynh cũng vậy, cái trán hơi béo liên tục chảy mồ hôi.
Cố tình Bạch Tư Niên và Vân Hạo lại đi rất chậm. Hai người mỗi người cầm một nhánh cây, vừa gạt cát vừa chậm rãi mò đường phía trước.
Nhị sư huynh mất kiên nhẫn: "Không phải, nhị vị à, chúng ta tìm bảo bối dưới cát hả? Chúng ta có thể đi nhanh lên không? Đại sư huynh ngã ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi! Đây là chuyện cứu mạng đấy!"
Bạch Tư Niên quay đầu nhìn về phía hắn ta, cười nói: "À, đừng để ý, chúng tôi phát hiện có người giấu đá dưới cát, đi đường nguy hiểm lắm! Hôm qua một người trong thương đội chúng tôi vấp đá té mạnh, ngã què cả chân, cho nên chúng tôi phải đi đường cẩn thận. Thật sự là bất đắc dĩ!"
"Nhưng các ngươi cũng quá mức cẩn thận..."
Nhị sư huynh còn chưa nói xong, Bạch Tư Niên bỗng ngắt lời.
Hai mắt lóe sáng, Bạch Tư Niên hỏi hắn ta: "À nhị sư huynh... Anh và tiểu sư đệ đi tới đi lui, trước nay chưa từng dẫm phải cục đá nào hả?"
"Không. Sao ta không biết đường này có đá?" Nhị sư huynh nói, "Hay là ngươi nói phương hướng, ta mang các ngươi đi!"
Nghe được lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456051/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.