"Em chưa từng nghĩ, anh sẽ thích em."
Chính vì suy nghĩ này, em mới kiên quyết chọn cách tệ hại ấy cứu tôi ư?
Bàn tay Đoạn Dịch đặt sau cổ Minh Thiên không khỏi siết chặt. "Vì sao lại nghĩ vậy?"
Trầm mặc hồi lâu, Minh Thiên nói: "Bởi vì em nghĩ... Em nghĩ khi em sắp xếp cho mình và anh con đường này, em sẽ biến thành loại người anhphản cảm nhất, thậm chí là ghét nhất."
Chớp mắt, trước mắt Đoạn Dịch hiện rất nhiều hình ảnh.
Anh nhớ Minh Thiên từng nắm tay anh, nói với anh: "Nếu anh không tin em, em sẽ buồn lắm."
Hắn chỉ nói mình buồn, chứ không cầu xa vời anh phải tin hắn.
Lúc ấy ánh mắt hắn vô cùng đau thương, giống như lâm vào địa ngục vô nhai, không ai có thể cứu hắn.
Lại nhớ, khi kết thúc phó bản Mạt Lị, Đoạn Dịch như có ảo giác... linh hồn Minh Thiên bị chia thành hai nửa, một nửa đứng dưới ánh mặt trời, một nửa giấu sau bóng đổ, khiến anh không rõ cái nào mới là hắn.
......
Đến giờ phút này, Đoạn Dịch mới hiểu... Minh Thiên cam tâm tình nguyện vào địa ngục, đập nồi dìm thuyền, không quay đầu lại, một chút đường sống cũng không chừa lại.
Linh hồn nguyên bản ngây thơ sạch sẽ bị chính tay hắn xé bỏ. Hắn tiếp nhận tội ác, xấu xa, vì muốn anh đứng dưới ánh sáng, dùng thân che chắn không để anh nhìn thấy nơi tối tăm.
Than thở một tiếng, hai tay nâng mặt Minh Thiên, Đoạn Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456027/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.