Trong mộ thất u ám, mặt tường như điểm liên kết hai thời không.
Tay chạm tay, Đoạn Dịch chạm vào Tân Nương tại thời không khác.
Bằng dự cảm mãnh liệt và bản năng cơ thể, Đoạn Dịch một tay túm Tân Nương Lâu Lan vào mộ thất, tay còn lại giật khăn che mặt nàng.
Ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng gió.
Gió to gào thét, Đoạn Dịch từ mộ thất nhỏ hẹp dịch chuyển đến sa mạc vô tận trong một giây. Cơn gió mạnh cuốn cát vàng thổi quét người anh.
Trong cơn gió lốc, anh quay người, phản ứng đầu tiên là kéo tân nương chạy trốn.
Nhưng tân nương nhanh tay tránh khỏi anh, sau đó hung hăng đẩy mạnh anh.
Gió cát đập vào mặt, xước qua mặt khiến Đoạn Dịch đau rát.
Anh bị gió đẩy lên cao, cả cơ thể cùng cát bụi bị gió cuốn bay giữa không trung.
Thời điểm anh cho rằng mình sẽ bị thổi bay đi mất, cơ thể anh khựng lại.
... Anh rời khỏi sa mạc ngã xuống đất, quay về mộ thất.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là buồn bã mất mát, phản ứng thứ hai là mông đau.
Bởi vì lúc bị đẩy ra ngoài, anh tiếp đất bằng mông.
Ngay sau đó, mặt tường truyền đến thanh âm "Sàn sạt".
Ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh quái dị, Đoạn Dịch thấy cát vàng trong bức tranh đang chầm chậm tràn ra, chảy vào trong mộ thất.
Tốc độ cát chảy không nhanh, trước mắt chỉ trải một lớp mỏng dưới chân tường.
Nhưng nếu liên tục chảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456017/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.