Chương trước
Chương sau
Mười lăm phút sau.

12 người chơi ăn xong bữa sáng, đi vào mộ thất đặt bảy quan tài, tới lỗ chó tỏa mùi thối.

Do dự một chút, số 6 Hồ Tấn dẫn đầu hỏi: "Ai vào trước?"

Đoạn Dịch đang muốn giành trước, lại thấy Dương Dạ cởi áo khoác tây trang.

"Cầm hộ cái." Dương Dạ ném áo khoác cho Đoạn Dịch, khom lưng chui vào lỗ hổng.

Đoạn Dịch vội gọi anh ta: "Để tôi vào trước."

Dương Dạ nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Tôi không sao. Tình huống của tôi và các cậu khác nhau."

"Cũng không thể để anh mạo hiểm. Thật ra..." Đoạn Dịch nhíu mày, nhỏ giọng nói với Dương Dạ, "Ngày thường nói giỡn thì nói giỡn, nhưng tôi cực kỳ băn khoăn. Khiến anh và anh tôi cuốn vào chuyện này, tôi vô cùng xin lỗi. Nếu để các anh bị thương vì tôi..."

"Người một nhà đừng nói lời khách khí. Với lại tôi cảm thấy sẽ không sao đâu. Vận may của tôi từ trước đến nay đều không tồi." Vỗ bả vai Đoạn Dịch, Dương Dạ dẫn đầu chui vào lỗ hổng.

Dù tất cả mọi thứ trong trò chơi này đều là số liệu hư cấu ra, nhưng nó tạo cho người ta đủ cảm giác chân thật, quần áo cung cấp cũng gần sát sở thích và thói quen nhân vật.

Chắc là bởi Dương Dạ thế thân tổng tài nào đó vào trò chơi, nên anh ta mặc tây trang cao cấp, khí chất sang quý.

Nhìn anh ta mặc áo sơ mi cao cấp chui lỗ chó trong khu mộ... Đoạn Dịch nhìn kiểu gì cũng thấy mệt hộ.

Lối đi chật hẹp, đeo balo không chui vào vừa, vì thế Đoạn Dịch cởi balo ném xuống đất, đặt áo vest Dương Dạ trên balo, rồi theo sát chui vào.

Mùi trong đây lần đầu ngửi thấy vô cùng khó chịu đựng, nhưng ngạn ngữ nói rất đúng, nhà trồng hoa chi lan lâu ngày chẳng ngửi được mùi thơm, cửa hàng cá ươn lâu ngày không còn nghe thấy mùi hôi*. Ở trong này đủ lâu, mũi ngửi hoài cũng thành quen.

Đoạn Dịch vừa bò theo Dương Dạ phía trước, vừa nghe anh ta hỏi: "Cậu thấy cái hang này thế nào?"

"Tôi nghe nói, vương công quý tộc thời cổ sau khi tu sửa phần mộ, để tránh bị nhân công tiết lộ vị trí phần mộ, sẽ nhốt bọn họ trong mộ địa. Mà để chạy trốn, nhóm nhân công sẽ đào hầm bỏ chạy. Nếu muốn tìm một cửa khác ra ngoài huyệt mộ này, có lẽ con đường này sẽ giúp chúng ta." Đoạn Dịch nói, "Nhưng thứ nhất, đây là tin đồn chưa được chứng thực; thứ hai, mộ thất này cực kỳ cổ quái, có hình vẽ tượng Phật, chỗ nào cũng kỳ lạ, không thể dùng lẽ thường phỏng đoán; thứ ba, lối này toàn là xương cốt..."

"Răng rắc", vừa lúc bàn tay Đoạn Dịch đụng nát một khúc xương tay.

Nhíu mày tạm dừng, phủ phủ tay của mình, Đoạn Dịch nói tiếp: "Qúa nhiều xương cốt, kể cả đây là lối chạy trốn của nhân công, chỉ sợ bọn họ đều chết ở đây. Thế thì phía trước sẽ là đường chết. Cho nên, cuối con đường này có gì, rất khó nói."

Trong lúc nói chuyện Đoạn Dịch không ngừng bò lên phía trước. Nào biết Dương Dạ bỗng ngừng lại, Đoạn Dịch không chú ý, trán đập vào gót chân Dương Dạ. "Au, đm anh Dương, dừng lại thì báo một tiếng giùm cái. Tôi ở sau..."

Đoạn Dịch quay đầu nhìn: "Quân Lan ở sau tôi hả? Tạm thời dừng lại."

Hơi thu chân lại, cảm giác được Ổ Quân Lan ngừng lại, Đoạn Dịch hỏi Dương Dạ: "Sao vậy? Phát hiện gì à?"

"Ừ. Phát hiện một túi nhỏ." Dương Dạ mở miệng nói.

Vài tiếng sột soạt vang lên, Đoạn Dịch nghe thấy giọng Dương Dạ truyền đến: "Trong túi có một tấm ảnh, là ảnh chụp chung của đội khảo cổ. Có mười hai người. Trên cổ bọn họ đeo thẻ chứng minh công tác."

"Ảnh chụp hơi mờ, một số thẻ chứng minh công tác không thấy rõ tên. Đội trưởng Vương, lão Lý, lão Bạch, người viết nhật ký đều có mặt trong này... Hừm, có một người đeo túi vải buồm cầm camera chụp hình, trên túi vải buồm có ghi tên hắn, chính là người viết sổ tay mà Ổ Quân Lan tìm được, hắn tên Tiểu Quân."

Xem ra, Tiểu Quân hơn phân nửa chính là người viết nhật ký.

Ba người lão Lý, lão Bạch, đội trưởng Vương nhắc đến trong nhật ký đều có mặt trong ảnh chụp.

Đoạn Dịch tập trung nghe Dương Dạ nói: "Còn có một người tên Tiểu Họa, lưng đeo rất nhiều dụng cụ vẽ tranh, các loại bút vẽ thò ra ngoài balo. Ừm... Trong tay cũng cầm bút vẽ. Có lẽ công tác liên quan đến trùng tu văn vật."

"Từ từ, hình như không phải mười hai người đều là thành viên đội khảo cổ. Có một người đầu trọc, tay cầm một chuỗi tràng hạt, chắp tay trước ngực... Có lẽ là hòa thượng.

"Chỉ biết tên năm người này. Thẻ công tác của bảy người còn lại quá mờ. Mặt khác..."

Tạm dừng một chút, Dương Dạ nhặt lên một thứ, nói: "Tôi nhặt được một bút vẽ, chắc là của Tiểu Họa. Đúng là kỳ lạ. Trừ ba điểm dị thường hôm qua cậu đã nói, còn có điểm thứ tư. Vì sao balo, nhật ký, bút vẽ lại rơi ở trong này?"

"Nếu không thể đưa tân nương trở về, vì sao đồ đạc của bọn họ còn ở chỗ này? Bút vẽ, balo có thể giải thích, có lẽ lúc bọn họ rời huyệt mộ không kịp mang theo. Nhưng chuyện ghi chép trong sổ tay phát sinh sau sự kiện tân nương hóa thây khô, chứng tỏ Tiểu Quân đã cầm sổ tay ra ngoài. Nếu có bão cát, thế hắn trở về đây như thế nào?"

Dương Dạ nhắc tới điểm mấu chốt.

Huyệt mộ, nhật ký, pháp bảo di chuyển trên tường... Tất cả đều toát lên sự kỳ lạ khó chịu.

Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch tiếp lời: "Khả năng thứ nhất, sau khi bão cát tan, bọn họ dọn sạch nơi này, sau đó trở lại huyệt mộ. Nếu là thế, tình huống vẫn tính là lạc quan. Có lẽ thi thể tân nương còn trong huyệt mộ, chui hết lối đi này, chúng ta sẽ tìm được tân nương."

"Khả năng thứ hai..." Thanh âm Đoạn Dịch không khỏi nghiêm túc, "Tôi đoán thôi, liệu có khả năng có đến hai Tân Nương Lâu Lan, hai huyệt mộ? Chúng ta đang ở một huyệt mộ, người viết nhật ký nhắc về một huyệt mộ khác?"

Thứ nhất, nhóm Đoạn Dịch gặp huyệt mộ có cấu trúc khác với huyệt mộ được nhắc tới trong nhật ký.

Tiếp theo, việc huyệt mộ bị chôn vùi được dọn sạch sẽ và đội khảo cổ đi vào huyệt mộ, có tỷ lệ xảy ra cực kỳ nhỏ.

Có khả năng huyệt mộ này và huyệt mộ trong nhật ký là hai cái khác nhau?

Đầu tiên đội khảo cổ vào một huyệt mộ, gặp một Tân Nương Lâu Lan, mang nàng rời huyệt mộ, huyệt mộ bị bão cát vùi lấp.

Sau đó đội khảo cổ đội vào một huyệt mộ khác, cũng chính là huyệt mộ nhóm Đoạn Dịch lấy thân phận đội khảo cổ tiến vào.

Đối với suy đoán của Đoạn Dịch, Dương Dạ nghĩ nghĩ, phụ họa nói: "Có thể. Trong nhật ký nói bọn họ tìm được quần thể cổ mộ, có đến mấy chục phần mộ. Tân Nương Lâu Lan xinh đẹp bọn họ gặp được có thể chỉ là một trong các huyệt mộ. Có lẽ chúng ta đang ở một huyệt mộ khác trong quần thể cổ mộ."

Nhưng khi tính cả sự tồn tại của huyệt mộ khác, vẫn không thể giải thích vì sao mộ thất lại có hình tượng Phật.

Liên tưởng đến người vẽ tranh trong đội khảo cổ, và hòa thượng tay lần tràng hạt, Đoạn Dịch suy đoán... chuyện này có quan hệ với bọn họ? Chẳng lẽ những hình Phật đó là do bọn họ tự vẽ sau khi vào mộ thất?

Bọn họ đã gặp nguy hiểm nào đó nên mới vẽ hình Phật cầu phù hộ?

Nhưng như thế cũng không thể giải thích cơ quan trên bức tranh có liên hệ với việc mở cửa mộ thất.

Ngoài ra, bút vẽ ảnh chụp trong túi, nhật ký nằm trong balo rơi dưới đất, lối đi có rất nhiều xương cốt... Mười hai đội viên khảo cổ, tất cả đều gặp chuyện bất trắc ư?

Nếu tất cả đều gặp bất trắc, thế mười hai người chơi đại biểu cho ai?

Suy đoán theo hướng nào cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Đoạn Dịch chỉ có thể đợi về sau nghĩ tiếp.

Dương Dạ tạm thời không có phát hiện khác, tiếp tục bò về phía trước.

Đoạn Dịch bò chầm chậm theo anh khoảng 10 mét, cuối cùng không gian cũng thoáng đãng hơn.

... Bọn họ tới một mộ thất mới.

Vỗ vỗ tro bụi trên người, Dương Dạ đứng dậy.

Dù bò qua một đống xương cốt nhiễm mùi lạ, mặt xám mày tro, nhưng anh ta lúc nào cũng tỏ vẻ phong độ nhất. Vừa đứng dậy liền quay về bộ dáng tổng tài bá đạo đẹp trai ngầu lòi.

Đoạn Dịch lắc đầu nhìn anh ta, sờ mũi đứng lên, quay người kéo Ổ Quân Lan ra khỏi lỗ. Theo sau Ổ Quân Lan ra ngoài là Hồ Tấn. Những người khác không đi cùng.

"Những người đó... Lát nữa về, chúng ta đừng nói gì hết. Người tốt muốn há miệng chờ sung thì đừng có mà vote chúng ta." Đoạn Dịch nhíu mày nói, bắt đầu đánh giá mộ thất này.

Mộ thất không lớn, bốn người vào đã có vẻ chen chúc.

Mộ thất này cực kỳ kỳ lạ. Nó kỳ lạ ở chỗ... không giống một mộ thất.

Quơ đèn pin tìm được đèn tường, Đoạn Dịch cầm bật lửa thắp sáng, cả căn phòng liền sáng bừng.

... Trông y như hỉ đường*.

Trong góc phòng đặt một giường đá, tơ lụa màu đỏ phủ kín giường.

Trên tường tứ phía dán chữ "Hỉ" đỏ thẫm. Thậm chí Đoạn Dịch mới phát hiện, có hai mặt trên tường nguyên bản là vị trí đặt đế đèn, bị giá cắm nến thay thế. Mỗi giá nến cắm một cặp nến đỏ thẫm, tươi đẹp như màu áo cưới.

Giữa căn phòng ngập màu đỏ vui mừng, có ba bộ xương trắng nằm dưới đất.

Xương trắng lạnh lẽo ánh màu đỏ nổi bật đến mức thê lương, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được từng xảy ra chuyện gì.

"Đm..." Đoạn Dịch suy tưởng, "Đừng nói là có người dở hơi, muốn cưới Tân Nương Lâu Lan ở chỗ này?"

"Cũng khó nói." Dương Dạ tiếp lời, "Theo nhật ký ghi lại, bọn họ đều bị vẻ đẹp của Tân Nương Lâu Lan hớp hồn?"

Hồ Tấn bỗng mở miệng: "Này... Tân Nương Lâu Lan có xuất hiện ở chỗ này, dụ dỗ chúng ta, mê hoặc chúng ta không?"

Ổ Quân Lan suy nghĩ: "Tôi là nữ, sẽ không bị mê hoặc. Còn hai người bọn họ... Bọn họ đều cong. Cho nên trong bốn người chúng ta..." Nhìn Hồ Tấn, cô nói, "Anh nguy hiểm hơn một chút."

Hồ Tấn: "............"

"Tôi khẳng định không thành vấn đề. Kể cả tôi không cong, trên đời này làm gì có ai xinh đẹp hơn Lạnh Lạnh? Trong mắt tôi, trừ em ấy, những người khác đều y chang nhau." Dương Dạ liếc Đoạn Dịch một cái, "Tiểu Dịch thì tôi không chắc nha, hôm qua còn tính trộm tân nương đó."

"Ai muốn trộm tân nương?" Đoạn Dịch nhíu mày phản bác.

"Chà chà?" Dương Dạ hài hước nói, "Chẳng lẽ trong mắt cậu, bạn nhỏ Tiểu Minh là người đẹp nhất, những người khác đều chướng mắt?"

Đoạn Dịch bị nghẹn đến sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Thiên vốn rất đẹp. Không chỉ riêng trong mắt tôi, trong mắt người khác cậu ấy cũng rất đẹp. Tôi cực kỳ khách quan. Tân Nương Lâu Lan sao mà so sánh được? Nó chỉ là một xác chết thôi."

·

Tám chuyện vài câu, bốn người bắt tay vào chính sự, bắt đầu thăm dò mộ thất.

Nơi này có không ít ba lô, trong đó một ba lô chứa rất nhiều dụng cụ hội họa.

Rất có thể chủ nhân ba lô này chính là Tiểu Họa.

Nhưng trừ bỏ ba bộ xương và di vật của đội khảo cổ, họ không tìm thấy đồ vật giá trị nào khác.

Hơn nữa nơi này cũng không có cửa, như thể đây là mộ thất cuối cùng của toàn bộ huyệt mộ.

Bốn người tốn hai tiếng đồng hồ để gõ một lượt toàn bộ mặt tường, sàn nhà, giường đá, nhưng không phát hiện cơ quan hoặc lối đi khác.

Bọn họ chỉ đành chui lỗ chó tỏa mùi một lời khó nói hết, quay trở lại mộ thất đặt bảy quan tài.

Hiện tại bọn họ tìm được tổng cộng ba căn mộ thất: Tranh vẽ tượng Phật, bảy quan tài, và hỉ đường. Đoạn Dịch gọi chúng nó lần lượt là a, b, c.

Ba mộ thất, một đường đi, một lối đi hẹp, tạm thời cấu thành bản đồ huyệt mộ.

Nhưng điều kiện qua màn rốt cuộc là cái gì, mọi người vẫn chưa chắc chắn lắm.

*Raw câu thơ:

Chi lan chi thất, lâu mà không nghe thấy này hương,

Nhập bào ngư chi tứ, lâu mà không nghe thấy này xú.

Bản đầy đủ:

Dữ thiện nhân cư, như nhập chi lan chi thất,

Cửu nhi bất văn kỳ hương, tức dữ chi hoá hỹ.

Dữ bất thiện nhân cư, như nhập bảo ngư chi tứ,

Cửu nhi bất văn kỳ xú, diệc dữ chi hoá hỹ.

Nghĩa:

Cùng ở chung với người tốt thì giống như vào nhà trồng hoa chi lan, lâu ngày chẳng nghe thấy mùi thơm, tức là cùng nó thay đổi rồi [trở thành người tốt từ khi nào không biết];

Cùng ở chung với người xấu thì giống như vào cửa hàng cá ươn, lâu ngày chẳng còn nghe thấy mùi hôi, tức là cũng cùng nó thay đổi rồi [trở thành người xấu tự khi nào cũng không hay];

Nguồn tham khảo: Cổ Hán Văn

*QT dịch là hỉ đường, chỗ khác lại dịch là phòng cưới. (Hỉ đường là nơi làm lễ cưới thời xưa ở Trung Quốc)

*Chữ hỉ: 囍
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.