Số 6 Cao Vận bình tĩnh nhạy bén, hơn nữa vì khá quen với số 10, đoán số 10 tỷ lệ cao là sói, cô chọn tin tưởng Đoạn Dịch.
Số 10 Ổ Quân Lan là tiên tri thật, tối hôm qua không kiểm tra Minh Thiên hoặc Đoạn Dịch, mà chọn kiểm tra số 10. Cô soi số 10 ra sói, ám chỉ cho Đoạn Dịch.
Hai người đưa ra phán đoán chuẩn xác khiến thế cục chuyển biến tích cực. Nếu không, trong bốn người nhận dân có hai sói, tỷ lệ vote trúng sói là 50:50. Một khi vote lỗi, phe người tốt sẽ rơi vào tình thế căng go.
Thế cục ván Ma Sói tạm ổn, Đoạn Dịch dồn tinh lực lên mê cung và Minh Thiên.
Hỏi Minh Thiên xong, anh xòe lòng bàn tay, lúc này mới phát hiện mình khẩn trương đến mức nào.
"Phó bản thứ nhất?" Thanh âm Minh Thiên chậm rãi truyền đến, "Em đến đầu tiên, cố ý đặt nhật ký Chu Chấn An ở vị trí dễ thấy. Vì em muốn anh lấy số "7", nên đã giấu số "7" đi. Cái này thì anh biết rồi."
"Nếu kể kỹ hơn... Ở《 Du Viên Kinh Mộng 》người đầu tiên em muốn thử là Ôn Như Ngọc, chứ không phải Trâu Bình. Lúc ấy trong số những người hại anh, số 6 Ôn Như Ngọc không tính là chủ mưu. Cho nên em không bắt buộc cô ta phải chết. Em cho cô ta một cơ hội."
Lược tạm dừng, Minh Thiên tiếp tục nói: "Cô ta có họ hàng là người Tây Tạng, biết cỏ tuyết sơn có độc. Cho nên khi thấy sau vườn Như Mộng Viên có cỏ tuyết sơn, em cố ý cho cô ta thấy nhật ký Chu Chấn An để thử cô ta. Em muốn xem, khi biết rằng giết số 5 có thể qua màn, cô ta có chọn hạ độc số 5 hay không. Kết quả là cô ta đã hái cỏ tuyết sơn pha nước độc."
"Việc cô ta là sói fake tri, em là phù thủy, có thể ném bình độc đẩy cô ta vào tù, là chuyện em không thể đoán trước. Việc cô ta đưa nước độc cho Trâu Bình không nằm trong dự tính của em. Nhưng sau khi em nhận ra, em thuận thế thử Trâu Bình luôn. Quả nhiên Trâu Bình chưa bao giờ là người tốt, nghĩ rằng giết số 5 là có thể qua màn, liền không chút do dự dùng độc của Ôn Như Ngọc giết số 5."
Đoạn Dịch than nhẹ một hơi. "Ừm, tôi đã biết."
Minh Thiên nhíu mày: "Số 5 là một trong số những người động tay hại chết anh. Sau đó em tra ra được, Ổ Quân Lan cũng là do hắn giết. Hắn chết vì độc, chết chưa hết tội."
Qua một hồi lâu, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Trừ cái này ra, cậu còn giấu tôi chuyện gì quan trọng nữa?"
Giọng anh trở nên khản đặc, Đoạn Dịch hơi khựng lại, vẫn trực tiếp hỏi: "Ví dụ như cậu có giết chính mình hay không?"
Tai nghe bên kia im lặng một lúc lâu, Đoạn Dịch như thể nhìn thấy bộ dáng Minh Thiên nhíu mày.
Anh nghe Minh Thiên hỏi: "Vì sao anh hỏi như vậy? Anh đã thấy những gì?"
Đoạn Dịch thở hắt một hơi, kể hết mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà hôm nay mình đã thấy cho Minh Thiên nghe.
Nghe Đoạn Dịch kể xong, Minh Thiên cũng trở nên phá lệ nghiêm túc.
Đoạn Dịch hỏi: "Cậu nói cậu trở lại quá khứ thay thế chính mình, rốt cuộc là thay như thế nào?"
Minh Thiên nói: "Không phải như anh nghĩ, em không có giết bản thân mình. Nếu bắt buộc phải làm thế, tất nhiên em sẽ làm như vậy. Gi,ết chết một bản thân khác, chỉ là xóa bỏ số liệu quá khứ của mình. Nhưng em không có."
Lời nói Minh Thiên không chút kẽ hở, nhưng không hiểu sao Đoạn Dịch nghe ra vài phần trầm trọng.
Không chờ anh dò hỏi, Minh Thiên nói tiếp: "Anh Tiểu Dịch, có một chi tiết làm chứng cho lời em nói.《 Du Viên Kinh Mộng 》là phó bản có độ khó cấp 2. Vì sao không bắt đầu từ cấp độ 1? Bởi vì khi hệ thống tính toán số liệu người chơi để phân phối phó bản phù hợp, nó đã tính cả nhân tố là em từng vượt qua nhiều phó bản."
Nghe đến đó, Đoạn Dịch tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Logic Minh Thiên nêu ra rất đơn giản.
Giả thiết Minh Thiên quá khứ là 1.0, Minh Thiên hiện tại là 2.0.
Nếu đồng đội của anh là Minh Thiên 1.0, dưới tình huống bọn họ đều là người mới, hệ thống sẽ không phân phối cho họ phó bản độ khó 2.
Lúc bọn họ tiến vào Như Mộng Viên, bọn họ đã được hệ thống phân cho phó bản độ khó 2《 Du Viên Kinh Mộng 》.
Điều này chứng tỏ, đồng đội của bọn họ là Minh Thiên 2.0.
Cho nên, người tiến vào Như Mộng Viên chỉ có thể Minh Thiên hiện tại, chứ không phải Minh Thiên quá khứ.
"Anh Tiểu Dịch..." Minh Thiên lại nói, "Em trực tiếp bao trùm số liệu quá khứ. Quá khứ là một mốc thời gian, em của quá khứ biến mất và thay thế bằng em của tương lai. Tương đương với việc em đi ngược theo trục thời gian trở về điểm xuất phát, sau đó cùng các anh bắt đầu một lần nữa. Chứ không phải như những gì anh thấy."
"Phù, vậy là tốt rồi." Nhưng giọng điệu Đoạn Dịch vẫn chưa thả lỏng.
"Dù em có thật sự giết chính mình, thì cũng chỉ là số liệu trò chơi thôi. Thật sự không sao hết." Minh Thiên nói, "Anh đừng lo lắng cho em."
"Ừ. Tôi biết rồi..." Đoạn Dịch nhíu mày.
Minh Thiên nói: "Xem ra mê cung này rất kỳ quái. Vừa rồi anh kể, trừ việc em không xuất hiện giết bản thân, các chi tiết khác đều khá giống thực tế. Trong ảo cảnh《 Du Viên Kinh Mộng 》, anh dùng thân phận con rối chứng kiến mọi chuyện xảy ra. Trong mê cung, trừ Tiểu Ngũ, con rối cũng xuất hiện. Cô ta và con rối, có lẽ có khả năng vượt thời gian, xuyên qua hai không gian khác biệt... Mê cung, và thế giới nguyên bản của họ."
"Con rối quan sát những chuyện chúng ta đã trải qua trong phó bản, sau đó nó xuyên qua không gian thời gian, tới mê cung, bày ra ảo cảnh giả dối, muốn mê hoặc anh."
"Anh Tiểu Dịch?"
"Anh Tiểu Dịch, anh còn nghe không?!"
Đoạn Dịch đang ngơ ngẩn, Minh Thiên gọi tên vài lần mới tỉnh lại. "Sao vậy?"
Ngữ khí Minh Thiên vô cùng trầm. "Anh đang lo lắng chuyện gì à?"
"Tôi... Không có gì." Đoạn Dịch mở miệng nói, "Chỉ là tự dưng não bổ một khả năng."
"Khả năng gì vậy?" Minh Thiên hỏi.
Đoạn Dịch nói: "Tôi nghĩ... Liệu có khi nào cậu vẫn luôn ở trong mê cung? Trong thời không trò chơi này, tôi đã chết. Cậu sống sót, tiếp tục đi, đến một trạm kiểm soát nào đó thì gặp mê cung."
"Mà hiện tại tôi... Người cậu gặp thật ra là một NPC. NPC này phục chế số liệu, tính cách và ký ức của tôi... Làm tôi tưởng rằng mình thực sự tồn tại. Tôi bị nhốt trong mê cung. Cậu cũng bị nhốt trong mê cung. Cậu muốn cứu tôi một người đã chết, nên rơi vào bẫy rập mê cung, vĩnh viễn không thể thoát ra."
"Anh Tiểu Dịch, tuyệt đối không có chuyện như vậy." Giọng nói Minh Thiên vô cùng khàn, nhưng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, thậm chí là tàn khốc, lôi Đoạn Dịch ra khỏi mớ cảm xúc tiêu cực.
"Ừ, tôi... Hình như là tôi nghĩ quá lên thôi." Đoạn Dịch cười khổ.
Nằm dài trên một ô vuông trống, Đoạn Dịch mở to hai mắt nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh.
"Đừng lo cho tôi. Hồi trước tôi còn quan niệm, có giác quan có tư tưởng, nghĩa là tôi còn sống. Tôi rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh ấy mà. Nhưng..." Đoạn Dịch nói, "Tuy là tôi não động suy nghĩ vẩn vơ, nhưng nó nhắc tôi nhớ một việc. Cậu nói mình bao trùm số liệu bản thân mình, tìm kiếm trong dòng lịch sử kết cục hoàn mỹ nhất. Nhưng quá trình này không khác gì mò đường mê cung, chẳng qua là thay bằng thời gian và số liệu. Tiểu Thiên, tôi lo cậu sẽ lạc đường mất."
Hơi mím môi, Đoạn Dịch nói tiếp: "Chắc là tại lớn tuổi nên đôi khi nói mấy câu rối rắm khó hiểu. Nói chung ý tôi là, cậu đã làm quá nhiều chuyện vì tôi, cậu nói tôi hãy tin cậu sẽ cứu được tôi. Quãng đường cậu đã đi, gian khổ trong đó tôi khó có thể tưởng tượng. Cho nên, tôi cũng muốn cho cậu biết thái độ của mình."
"Đồng dạng, tôi cũng hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi, thậm chí là dựa dẫm tôi. Dù sao thì "cho đi" là tương tác hai bên, đúng không? Tôi sẽ không đứng tại chỗ chờ cậu cứu tôi. Cậu biết tính tôi cũng không phải vậy mà. Chúng ta nên sóng vai chiến đấu. Nếu cậu gặp nan đề, đáp ứng tôi, đừng cố gánh vác một mình. Hãy nói với tôi, chúng ta chia sẻ cùng nhau."
Cuối cùng không biết do xuất phát từ trực giác hay tiềm thức, Đoạn Dịch thốt lên một câu: "Tiểu Thiên, nếu cậu thật sự lạc đường, tôi nhất định sẽ đi tìm cậu, sau đó mang cậu về nhà."
·
Hồi lâu sau, Đoạn Dịch nghe được giọng Minh Thiên xen lẫn ý cười. "Được."
Lúc này Đoạn Dịch đã điều chỉnh tốt tâm tình, khôi phục ngữ khí ngày thường, trêu chọc hắn: "Được cái gì mà được? Được cái nào? Nói rõ ra."
Minh Thiên nghiêm túc trả lời: "Cái gì cũng được ạ. Nếu..."
Mang theo ý cười, Minh Thiên nói nốt: "Nếu có một ngày, có người hỏi em tại sao lại yêu anh đến vậy, chắc là ba ngày ba đêm em vẫn chưa giải thích xong."
"Không phải, Tiểu Thiên..."
"Em nói thật lòng mà. Anh đừng có ngại."
"... Bàn về mê cung đi. Hôm nay cậu gặp được cái gì? Có ý tưởng gì không?"
·
Sau cuộc trò chuyện với Minh Thiên, Đoạn Dịch phát hiện hắn có cùng cảm giác với mình: Thực sự tham dự vào cuộc đời NPC, không hề bàng quan đơn giản.
Mặt khác, cốt truyện Du Viên Kinh Mộng cũng có rất nhiều thứ đáng để suy nghĩ sâu xa.
Chu Chấn An cố chấp, vì ái thê giết đồ đệ, bệnh hoạn quá mức.
Nhưng cái đêm Đoạn Dịch nhìn thấy hắn ta, rõ ràng là một người đàn ông bình thường, hiền hòa lý trí.
Tiếp theo là các sư huynh đệ Tiểu Ngũ.
Đúng là Tiểu Ngũ hạ độc sư nương, tội ác tày trời. Nhưng cô không muốn giết sư nương. Sư nương tự sát có lẽ là chuyện ngoài dự kiến của cô. Đoạn Dịch phân tích như vậy không phải vì biện hộ cho Tiểu Ngũ, chỉ là anh cảm thấy, hạ độc sư nương không phải là động cơ khiến nhiều sự huynh đệ hợp tác dồn cô vào chỗ chết.
Trong câu chuyện này, hình như thần trí mọi người đều không được tỉnh táo. Hành động của bọn họ không thể dùng lẽ thường giải thích. Một câu chuyện có một hai kẻ tâm thần, còn tính là bình thường. Nhưng tinh thần mọi người đều bất thường, chỉ sợ phía sau có ẩn tình khác.
Nghĩ tới đây, trước mắt Đoạn Dịch hiện lên gương mặt tươi cười của con rối.
... Bởi vì nó chăng?
Đêm nay tâm sự với Minh Thiên xong, Đoạn Dịch cảm thấy trong lòng an ổn không ít.
Ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực, tắm rửa một cái, anh lên giường đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau anh dậy thật sớm, rửa mặt rồi bắt đầu một ngày thăm dò.
Dựa theo lệ thường, từ hôm nay trở đi nguy hiểm trong phó bản sẽ tăng cao.
Đoạn Dịch không vội nắm hết cốt truyện phó bản, tiếp tục từng bước chạy cốt truyện.
Anh đi tới ô【 trái 17 】.
Ô này có một Tiểu Ngũ mặc âu phục, Đoạn Dịch từng trình diễn cảnh "Anh hùng cứu mỹ nhân", nhặt được con rối ở hẻm nhỏ. Sau đó anh kích hoạt cốt truyện ô【 trái 18 】: Nửa đêm Tiểu Ngũ ôm con rối nhìn sân khấu kịch, nói là thấy sư phụ, biểu tình kỳ lạ, phản ứng chậm chạp.
Anh đối thoại với Tiểu Ngũ【 trái 17 】, lần thứ hai đi tới ảo cảnh phòng khiêu vũ, bị Tiểu Ngũ kéo chạy vào một căn phòng.
Lần trước Đoạn Dịch chọn cách gây hỗn loạn, để Tiểu Ngũ nhân cơ hội chạy trốn.
Lần này anh đi vào phòng quan sát khắp nơi, thấy phía bên ngoài cửa sổ là đường phố.
Tầng này không tính là cao, anh nhảy xuống không có vấn đề gì, nhưng sợ là Tiểu Ngũ sẽ khó khăn.
Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch giật mạnh tấm rèm trong phòng, cột rèm vào lan can ban công.
Kéo kéo tấm rèm, thử độ bền của nó, Đoạn Dịch cảm thấy khá ổn, một tay túm rèm, một tay bế Tiểu Ngũ lên, ôm cô trực tiếp nhảy ra khỏi ban công, đáp xuống đất.
Sau khi chạm đất, Đoạn Dịch cẩn thận dặn dò: "Tôi cứu cô, chỉ có một yêu cầu. Lập tức về Như Mộng Viên, đừng đi đâu hết."
Tiểu Ngũ đồng ý. Đoạn Dịch tận mắt nhìn cô chạy xa.
Một lúc sau, Đoạn Dịch quay về mê cung.
Lần trước ở ô【 trái 3 】, anh thay đổi cốt truyện, không vào Như Mộng Viên xem diễn, nên Tiểu Ngũ【 trái 4 】không xuất hiện.
Nhưng lúc này trở lại mê cung, Đoạn Dịch phát hiện Tiểu Ngũ【 trái 18 】 vẫn xuất hiện.
Hơn nữa bộ dáng của cô giống lần trước Đoạn Dịch nhìn thấy: Ánh mắt rời rạc, như đã bị con rối mê hoặc.
Anh không đi tìm con rối, sao cô vẫn bị nó mê hoặc?
Bắt chuyện với cô, Đoạn Dịch nghe cô giải thích. "Ai? Là anh. Ngày đó tôi quay đầu muốn tìm anh hỗ trợ. Nhưng tự dưng anh biến mất? Tôi kể anh nghe cái này, tôi tìm được một con rối bé gái xinh đẹp cực kỳ..."
"Cô nhặt được con rối này ở đâu?" Đoạn Dịch nhịn không được ngắt lời.
Tiểu Ngũ nói: "Trâm cài sư phụ cho tôi bị mất, chắc là bị rơi lúc anh dẫn tôi nhảy xuống ban công. Sắp về tới Như Mộng Viên thì phát hiện, nên tôi quay lại tìm. Đường phố chỗ ban công không tìm được... Tôi vào ngõ nhỏ bên cạnh tìm. Sau đó tôi thấy con rối xinh đẹp này nè!"
Đoạn đối thoại sau đó, giống như đúc cốt truyện hôm qua Đoạn Dịch đã trải qua.
Chẳng lẽ dù mình có cứu Tiểu Ngũ hay không, sử dụng cách cứu như thế nào, cô ta đều sẽ nhặt được con rối?
Đến đây, Đoạn Dịch xem như hiểu rõ một số việc.
Không phải đoạn cốt truyện nào cũng có thể thay đổi. Người chơi có thể sửa đổi một số phân đoạn không quan trọng. Nhưng ít nhất "nhặt con rối" là sự tình quan trọng đối với Tiểu Ngũ, không thể bị thay đổi.
Có một số việc chắc chắn phải phát sinh.
Vượt thời gian trở về quá khứ thay đổi tương lai, biết trước tương lai muốn ngăn cản việc sắp phát sinh... Cuối cùng chỉ ảnh hưởng đến thời gian sẽ xảy ra chuyện đó. Hoặc sớm hoặc muộn, chung quy rồi sẽ đến, mọi người trốn không thoát, cũng tránh không nổi.
Nếu là như vậy, người chơi nên vượt ải như thế nào?
Ôm nghi vấn, Đoạn Dịch đi tới ô【 trên 3 】.
Đây là ô vuông có Tiểu Ngũ mặc áo bông. Xem ra thời gian là mùa đông.
Đoạn Dịch chào hỏi cô, chỉ thấy cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười một cách cổ quái. "Ồ, đã lâu không gặp. Đúng lúc tôi đang cần anh hỗ trợ! Thiếu gia kia muốn tôi làm thiếp, có lẽ sẽ kêu người tới Như Mộng Viên gây sự. Tôi muốn tìm người thương lượng. Tôi không tính quấy rầy sư phụ. Nhưng thập sư đệ là tên đầu gỗ. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm anh. Anh tới quán trà đối diện Như Mộng Viên chờ tôi được không, lát nữa tôi qua liền."
Tiểu Ngũ nói xong, Đoạn Dịch tiến vào ảo cảnh.
Trước mặt anh là Như Mộng Viên, anh xoay người, phía sau là đường phố quen thuộc đã tới vài lần.
Bên đường chỉ có một quán trà, rất dễ tìm.
Trong quán trà có tiếng người kể chuyện và khách khứa trò chuyện, khá náo nhiệt.
Ngay lúc Đoạn Dịch sắp đi vào quán trà, anh vô tình đụng vào một bà lão.
Bà lão mặc đồ rách tung toé, hình như là ăn xin ngoài đường.
Đoạn Dịch va nhẹ vào bà lão, một đống chai lọ vại bình trên người bà ta liền rơi xuống.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là bà ta ăn vạ, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống giúp bà lão nhặt các loại chai lọ.
Bà lão trước mặt anh nhếch miệng cười. "Cảm ơn tiểu tử*. Để cảm ơn cậu, ta cho cậu chút đồ nhé. Đừng nhìn bà già ta ăn mặc rách rưới, ta là thầy thuốc đấy. Ta có rất nhiều thuốc quý, có muốn một lọ không? Tất nhiên... thuốc độc cũng có. Ta không lấy tiền."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]