Dường như âm thanh hỗn loạn đau đớn từ sâu trong lồng ngực phát ra quá lớn, át hết tất cả tiếng động xung quanh. Vì thế mỗi khi nhớ lại tình cảnh ngày đó, cả vùng ký ức như phát một đoạn phim câm mang màu sắc rực rỡ.
Giơ lên chém xuống, lưỡi dao nhuộm màu đỏ tươi, vô số giọt máu rơi xuống đất.
Động tác không ngừng, không ngừng lặp lại, Minh Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn từng nhát từng nhát dao.
Lưỡi dao vung loạn, máu đỏ tươi văng đầy đất, một nhát, lại một nhát, lại một nhát... Mỗi một lần máu bắn tóe tung, cảnh tượng trước mắt Minh Thiên cũng không ngừng nhiễm đỏ, đỏ dần, đỏ dần.
Hắn vẫn luôn đếm, 108 nhát dao, những đốm đỏ tươi không ngừng gia tăng, biến thành lớp màn đỏ thật lớn thấm đẫm giác mạc.
Trời cao xanh thẳm, mặt trời chói chang như đốt, xa xa là núi rừng xanh ngát... Mọi thứ đều bị lớp màn đỏ che lấp.
Ấn tượng của Minh Thiên về ngày ấy chỉ còn lại một chữ: Đỏ.
Thế giới của hắn bị máu nóng nhiễm đỏ.
Nhiều... nhiều máu như vậy, anh ấy đau đến mức nào?!
Minh Thiên không biết trong phòng giam đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ biết người trước mắt sống sờ sờ bị cắt thành từng mảnh.
Đến khi bừng tỉnh quỳ rạp xuống đất, hắn phát hiện người mình đầy máu, mười ngón tay mất hết móng... Có lẽ là hậu quả của việc liều mạng thoát khỏi tù giam.
Nhưng hắn không cảm giác được đau đớn.
Như thể giác quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3455963/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.