Buổi sáng 9 giờ 40 phút ngày 2 tháng 10.
Xe ngựa đang trên đường chạy đến thị trấn Sander.
Doãn Oánh Oánh ngồi trong xe ngựa, cầm thiết bị nhìn thoáng qua thời gian, có chút căng thẳng hỏi: "Anh nói xem... Bọn họ có thành công không?"
"Có." Vén rèm lên nhìn lướt ngoài cửa sổ, Minh Thiên nói, "Anh Tiểu Dịch không thành vấn đề."
Doãn Oánh Oánh chợt nhớ gì đó, than tiếc. "Không ngờ số 5 lại xảy ra chuyện. Con số này đúng là không may mắn."
Minh Thiên không mở miệng, Doãn Oánh Oánh liếc nhìn hắn, cảm thấy bóng lưng đang nghiêng người của hắn hình như dần cứng đờ lạnh lẽo.
Không hiểu sao rùng mình một cái, Doãn Oánh Oánh không dám hé răng.
Tựa hồ nhận ra, Minh Thiên thả lỏng gương mặt cứng đờ.
Quay đầu lại, hắn nhìn Doãn Oánh Oánh hỏi: "Cô nhóc, sợ tôi à?"
Doãn Oánh Oánh theo bản năng gật đầu, rồi lắc đầu.
Cõ lẽ do ánh mắt Minh Thiên quá áp lực, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Doãn Oánh Oánh không thể không mở miệng: "Lần đầu gặp anh... Hình như hơi bị sợ. Cảm thấy anh lạnh như băng, có chút dọa người."
"Nhưng em biết anh đã giúp bọn em đối phó Mạt Lị. Vậy nên khá ổn. Ấn tượng đầu tiên về anh chỉ có dọa người thôi. Chắc là vì... Trừ những lúc anh cười với anh Đoạn Dịch, bình thường anh rất ít nói cười. Anh đừng để trong lòng."
"Cô cứ nói, tôi sẽ không để ý. Tôi hỏi vì tôi thắc mắc..." hơi dừng lại, Minh Thiên nói, "Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3455951/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.