Ánh mặt trời phản chiếu trên đường lát đá thành những tia nắng nhỏ vụn, Đoạn Dịch đứng trong ánh nắng, gương mặt lại bị bóng cây che mất.
Nhìn Đoạn Dịch không chớp mắt, Lâm Nhạc Xuyên tiến lên một bước, đang muốn nói gì đó, nơi xa bỗng vang tiếng gọi của cao to.
Hắn vừa chạy hồng hộc tới gần, vừa lớn tiếng nói: "Ôi, hai người không sao thì tốt. Chu Chấn An vừa chết, quỷ đánh tường quả nhiên mất luôn. Tìm được cổng ra rồi. Tôi tới đón hai người nè, cùng đi thôi!"
Quay đầu lại nhìn về hướng rừng cây, thân thể Sở Thanh đã lắp ráp xong lần nữa, loạng choạng đuổi theo họ, Lâm Nhạc Xuyên bước sang, cẩn thận che chắn cho Đoạn Dịch. "Anh Tiểu Dịch..."
"Tôi biết, đi ra ngoài rồi nói." Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía cao to, "Phiền dẫn đường."
Với sự dẫn đường của cao to, hai người men theo con đường lát đá mau chóng chạy về phía nam.
Lúc trước nếu đi dọc theo đường lát đá hướng nam, bọn họ sẽ trở lại sân khấu kịch ở phía bắc, nhưng hiện tại cuối đường không còn bị hai bên rừng cây che kín ánh mặt trời nữa, mà ẩn ẩn truyền đến ánh sáng hy vọng.
Chạy thêm 900 mét, trước mặt bọn họ xuất hiện một cổng sắt.
Cô gái số 1 canh giữ bên cạnh cửa sắt chạm rỗng đẹp đẽ quý giá. Thấy tất cả mọi người đã trở lại, cô thở phào một hơi. "Tới rồi thì tốt. Tôi xem rồi, cửa này không khóa, chúng ta có thể trực tiếp đi ra ngoài."
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3455919/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.