Giữa gian phòng khách rộng lớn xa hoa có một giọng nói trầm ổn cất lên.
"Khôi Ngô, cuối tuần này con hãy về Việt Nam với anh trai con đi." - Hoàn Thiện ngồi tựa người vào một chiếc ghế sô-pha bằng nhung đỏ làm nổi bật bộ vest màu đen trên người ông, đôi mắt điềm đạm nhìn con trai út của mình.
Từ khi vừa lọt lòng, trong từ điển cuộc sống của Khôi Ngô đã không tồn tại hai chữ "nghèo khổ" hay "nặng nhọc". Vì là đứa con út được sinh ra trong hoàn cảnh khẩn cấp nguy hiểm, hàng mi chỉ mới hé mở nhận thức thế giới xung quanh thì mẹ đã lìa đời, thế nên Hoàn Thiện dặn lòng sẽ luôn yêu chiều Khôi Ngô hết mực.
Có điều, sự bao bọc của ông vô tình hóa thành một cái giếng khổng lồ, người ngồi dưới đáy lại là con trai út, đó cũng là lý do Khôi Ngô luôn xem trời bằng vung, hống hách ngỗ nghịch chẳng chịu lớn.
Ở nhà, Khôi Ngô ăn nói với người hầu kẻ hạ bằng thái độ hỗn xược. Mặc dù đại đa số đều lớn tuổi hơn hắn, có người còn ngang ngửa tuổi của bố hắn, thế mà hắn luôn xưng hô trống không và thường hành hạ bóc lột công sức của họ. Khôi Ngô lười biếng chảy thây, uống mỗi cốc sữa cũng phải có người dâng tâng miệng và hầu tận nơi. Thậm chí hắn còn lười cầm cốc, bèn dùng cái gối đầu cứng cáp để bợ cốc sữa rồi uống.
Hoàn Thiện mấy lần rầu rĩ khuyên bảo, nhưng kết quả không khác gì.
Ở trường, Khôi Ngô tập tành ra dáng đàn anh, bắt bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-thay-con-thieu-mot-khoi-ngo/1801721/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.