Ngày hôm sau lúc Chu Kỳ đi xem Lãnh Diễm, còn cầm theo chút lá thuốc cầm máu, chỉ sợ Lãnh Diễm cũng bị thương. Sự thật chứng minh, trực giác của cậu vẫn rất chuẩn, chỉ là bị thương không phải Lãnh Diễm, mà là Beta.
Mới đầu cậu nhìn thấy Lãnh Diễm nằm bên cạnh Beta liếm lông đối phương thì khiếp sợ, thiếu chút nữa cho rằng Beta cũng bị cái kia, kết quả sói đen nghe thấy tiếng động liền xoay đầu qua, cậu mới thở phào một hơi.
Beta bị thương ở lưng, hẳn là bị vuốt sói cào qua, một lỗ hổng rất dài rất sâu, thịt đều lật ra ngoài, lông quanh vết thương cũng bị máu nhuộm đỏ bết thành một cục.
Chu Kỳ đổ ra ít nước từ trong túi, đơn giản lau sạch miệng vết thương một chút, sau đó mới đắp lá thuốc ở phía trên, hẳn là có thể ngừng máu thật nhanh, còn lại liền phải xem khả năng khôi phục của Beta.
Lúc xử lý vết thương, Lãnh Diễm vẫn luôn dạo bước xung quanh một cách lo âu, thỉnh thoảng gầm nhẹ hai tiếng, nhìn thấy sau khi kết thúc chữa trị khuôn mặt vốn đang thống khổ của Beta dịu lại một chút, mới yên tâm ngồi xổm xuống, nó hoàn toàn tín nhiệm Chu Kỳ, cho nên mới dám yên tâm lớn mật để cho Chu Kỳ chữa trị cho Beta.
Dường như Beta thật hưởng thụ cảm giác được Lãnh Diễm chiếu cố, cái đuôi cọ lấy cọ để vào người Lãnh Diễm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên cùng loại với thống khổ, Lãnh Diễm lập tức cúi xuống liếm liếm vết thương của nó.
Này là gì nha.... khổ nhục kế sao?
“Beta mày học hư……”
Beta vội vàng ăn đậu hũ* của Lãnh Diễm, cũng không thèm liếc mắt nhìn ân nhân cứu mạng này lấy một cái.
(*Nguyên văn 揩油 khai du: chiếm tiện nghi của người khác.)
Wolf thì ở bên cạnh “hừ” mạnh một tiếng, bảo Chu Kỳ lần sau mặc kệ nó.
Hai con sói đen này thật đúng là… rõ ràng vừa rồi lo lắng đến một khuôn mặt táo bón, hiện tại lại giống như hận không thể đá hai cái vào vết thương của đối phương.… Chu Kỳ trợn trắng mắt, lòng thầm mắng một tiếng “ấu trĩ”.
Chữa cho Beta xong, kế tiếp chính là bàn bạc cách đối phó với đám sói kia. Theo ý tứ của Chu Kỳ chính là, cố gắng tránh đi đối phương, hiện tại đàn sói của bọn họ đã chịu tổn thương rất lớn, chết một con sói đực, làm Beta một trong những trụ cột cũng bị thương nặng, như vậy dư lại cũng chỉ có Wolf cùng Lãnh Diễm xem như lợi hại, như vậy một bầy sói nhỏ phải đối phó với đàn sói hơn hai mươi con, thật sự là quá mạo hiểm, đương nhiên cũng có một nửa nguyên nhân là cậu mang theo chút tư tâm không muốn làm Wolf bị thương nữa.
Wolf cùng Lãnh Diễm giao lưu một chốc, tạm thời đồng ý với quyết định này, bọn họ có thể tránh đi, nhưng chờ thương của bọn họ đã lành, nhất định sẽ đánh trả một cách mạnh mẽ! Kẻ thù giết hại đồng bạn, sao có thể bỏ qua như vậy?! Huống chi tới lúc đối mặt tranh giành đồ ăn, nhất định hai bên sẽ chạm mặt lần nữa, cùng với chết đói không bằng giết một cách thống khoái!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270440/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.