“Chu Tiểu Ngốc, lại đây!” Sau bữa cơm chiều Chu Kỳ vẫy vẫy tay với cục bông trắng ở trong góc, kỳ quái, không phải tiểu gia hỏa vốn dĩ thích dán vào người cậu nhất sao? Lại nói, cái tên Chu Tiểu Ngốc này vẫn là do Wolf lấy, hai ngày trước cậu bảo Wolf lấy cái tên cho cục bông, kết quả đối phương vô cùng không tình nguyện để lại một chữ ngốc….. nhưng nghe vào không được tự nhiên, kêu lên còn rất thuận miệng, không biết có phải do gọi lâu rồi hay không, cậu cảm thấy dường như cục bông thật sự còn rất ngốc…. Chu Tiểu Ngốc ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, không hé răng, lại tiếp tục vùi đầu ngủ. Nó mới không phải đồ ngốc, mỗi lần chui vào ngực đối phương cuối cùng đều sẽ bị con sói đen hung thần ác sát kia nắm cổ vứt ra, vừa cảnh báo vừa uy hiếp, còn không cho ăn no thịt, hừ. Chu Kỳ nhìn thấy cục bông thế nhưng không để ý tới cậu, lập tức mất mát, như thế nào nuôi toàn là bạch nhãn lang! Cậu bò qua dùng hai tay kẹp, nhấc Chu Tiểu Ngốc lên, ngó trái ngó phải, ồ, mấy ngày này hình như lớn hơn rất nhiều, mặt cũng không còn tròn vo như lúc trước. Chu Tiểu Ngốc rầm rì hai cái, lập tức cầm giữ không được lăn vào trong ngực Chu Kỳ cầu an ủi, còn gặm gặm cánh tay cậu “ư ử ư ử”, giống như mấy ngày vừa rồi chịu rất nhiều ủy khuất, rốt cuộc nó vẫn là được Chu Kỳ nuôi lớn, tuy rằng có chút sợ Wolf, nhưng vẫn xem bọn họ trở thành người nhà của mình. Chu Kỳ bị chọc đến cười ra tiếng, tiểu gia hỏa này còn học được giả bộ rụt rè? Nhưng cậu cũng xem như hiểu vì sao Wolf không đồng ý Chu Tiểu Ngốc dựa cậu quá gần, bởi vì sói con xuất phát từ bản năng liền sẽ gặm cắn thứ bên cạnh mình, cậu thường nhìn thấy khi Chu Tiểu Ngốc cùng Lãnh Diễm ở bên nhau sẽ cắn chân đối phương, may mắn hiện tại là mùa đông mình mặc dày, bằng không đoán chừng trên cánh tay đều là vết thương. Cậu nhét tay vào bụng dưới của Chu Tiểu Ngốc, thỉnh thoảng cào hai cái, lông xù dày dày nóng hầm hập quả thật chính là “túi chườm nóng” thuần thiên nhiên, còn không cần đổi nước. Lúc Wolf từ bên ngoài trở về trên người phủ một tầng tuyết mỏng, ngay cả lông mày đều có, nhìn thấy cục bông trong ngực Chu Kỳ thì im lặng đi qua, còn nâng chân dẫm cục bông kia hai cái, bị Chu Tiểu Ngốc rống lại hai tiếng không hề có sức lực. “Ai nha làm gì vậy Chu Tiểu Hắc, không ngày nào là không thấy cậu khi dễ nó.” Chu Kỳ trấn an Chu Tiểu Ngốc, đứng dậy bỏ thêm than trong phòng. “Bên ngoài tuyết rơi?” “Ừ, rất lớn, lát nữa phải ra ngoài cố định lại nhà gỗ một chút.” Wolf quất đuôi phủi đi tuyết trên người, nhận nước ấm Chu Kỳ đưa qua uống một hớp lớn. “Vậy lát nữa tôi sẽ ra ngoài làm cùng cậu.” Chu Kỳ bó thêm một lớp lông thú ở đùi cùng cánh tay, hoạt động thân thể một chút. Wolf nhìn nhìn đối phương, đáp một câu “được.” Gần đây Chu Kỳ đều đang rèn luyện thể lực, từ ban đầu chỉ có thể nghiêng ngả trong tuyết đến bây giờ đã có thể chạy băng băng trên nền tuyết một cách linh hoạt, cậu nỗ lực rất nhiều, chính là vì chứng minh cho mình thấy cậu cần cũng không chỉ là được bảo vệ giống như kẻ yếu. Có đôi khi, người đàn ông nhìn như ôn hòa này còn phải kiên cường, ngoan cố hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nghĩ như vậy, Wolf lại quấn một cái khăn quàng cổ lên trên cổ đối phương. Khoảnh khắc Chu Kỳ đi ra ngoài, đã bị gió xen lẫn hạt tuyết thổi đến run một cái, vốn dĩ nhiệt độ chênh lệch của ban ngày ban đêm đã rất lớn, hiện tại tuyết vừa rơi liền lạnh hơn, quả thật có thể dùng rét thấu xương để hình dung. Xuyên qua ánh lửa chiếu ra từ trong phòng, cậu nhìn thấy nơi nơi đều là bông tuyết bay lả tả, giống như bầu trời đang đổ giấy xuống, không nhìn được gì, chỉ một lúc sau, cậu cùng Wolf đã nhanh chóng biến thành hai người tuyết. Thế là hai người cũng không dám chậm trễ nữa, lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, cột vào bốn góc của nhà gỗ trước, sau đó mới cột chặt vào thân cây xung quanh, đây là biện pháp Chu Kỳ đã nghĩ ra để đối phó với tuyết lớn trước đó, vì để ngừa vạn nhất, cậu còn đặt biệt quấn toàn bộ nhà gỗ và đại thụ tựa vào nhau thêm hai vòng. Chu Tiểu Ngốc ở một mình trong phòng cảm thấy nhàm chán, thế là cũng chạy ra xem náo nhiệt, vui sướng lộn nhào trên mặt tuyết, lăn qua lăn lại, lăn xong ôm ống quần Chu Kỳ không chịu xuống dưới. Wolf cũng không thèm nhìn, giơ chân liền cho tiểu gia hỏa một đá, trực tiếp khiến nó lăn đến xa hơn một mét. Chu Tiểu Ngốc không vui, lại nhanh chóng chạy tới nhào vào trên người Wolf, bị đá văng ra lại nhào tới, lại bị đá văng ra….. Chu Kỳ vội vàng cố định nhà gỗ cũng lười quản bọn họ, chờ sau khi chuẩn bị xong thấy hai người còn đang chơi trên tuyết, cũng vào phòng một mình trước, trong mắt cậu, tuy rằng Wolf nhìn như thật không thích Chu Tiểu Ngốc, nhưng kỳ thật rất không bỏ được nó, trong tiềm thức cũng đã sớm xem nó như người nhà của mình thậm chí là con cái, bằng không hắn mới sẽ không để bụng giao kỹ năng của mình cho đối phương như vậy. Người đàn ông vụng về này chỉ là không am hiểu biểu hiện ra mà thôi. Ánh lửa trong phòng đã mờ đi, thế là Chu Kỳ lại thêm một chút mỡ động vật vào trong chén gỗ, nằm trên túi ngủ một cách thoải mái dễ chịu. Quả nhiên qua một lúc lâu, Wolf cùng Chu Tiểu Ngốc cả người phủ một tầng tuyết thật dày trở về, Chu Tiểu Ngốc đứng ở cửa lắc lắc tuyết trên người, một bước nhảy vọt vào trên người Chu Kỳ, còn chưa cọ được hai cái đã lập tức bị một bàn tay của Wolf túm lên ném qua một bên, phát ra tiếng kêu bất mãn. Wolf nhe răng với nó, nhào tới trên người Chu Kỳ. Chu Kỳ: “……” Nửa đêm, Chu Kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng gió to bên ngoài vang đến có chút dọa người, hơn nữa dường như có gió lọt vào, phòng có chút lạnh, lửa cũng không biết bị thổi tắt vào lúc nào rồi. Cậu cũng không để ý lắm, nhích lại gần Wolf, lại mau chóng ngủ rồi. Thẳng đến một lúc sau toàn bộ nhà gỗ lung lay một cái, cậu mới sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, chuyện gì vậy?! Wolf cũng cảm thấy không đúng, đứng dậy mặc quần áo đi ra cửa nhìn xung quanh một chút. “Có chuyện gì vậy?” “Bão tuyết.” Chu Kỳ bị dọa ngây ngẩn cả người, sao cố tình vận khí tốt như vậy để cho cậu đụng phải a! May mắn buổi tối làm biện pháp đề phòng, bằng không thì thức dậy có lẽ thật sự phải bị chôn ở dưới tuyết. “Vậy, vậy hiện tại làm sao bây giờ? Nhà gỗ có thể bị thổi ngã hay không?” “Hẳn là sẽ không, hiện tại chỉ có thể ngốc bên trong, đi ra cũng là chết cóng.” Chu Tiểu Ngốc nghe thấy tiếng động cũng tỉnh lại, muốn chạy ra bên ngoài đã bị một tiếng quát của Wolf làm sợ tới mức rụt về. “Được rồi được rồi, Chu Tiểu Ngốc hiện tại mày phải nghe lời của Chu Tiểu Hắc, đừng chạy lung tung.” Chu Kỳ sờ cục bông nhỏ, vội vàng tìm da thú lấp vào chỗ bị lọt gió, lúc sau cũng không dám ngủ tiếp, ngồi với Wolf ở bên kia thay phiên nhau chợp mắt một lúc. Mà trận bão tuyết này, giằng co suốt cả một đêm =============== Thật vất vả chịu đựng đến hừng đông, Chu Kỳ đã buồn ngủ đến ngủ một giấc nhỏ trên vai Wolf, cảm thấy thân thể đối phương giật giật, cậu đột nhiên giật mình tỉnh lại. “Ngủ tiếp một chốc?” Wolf sờ sờ mặt cậu, ịn một nụ hôn trên miệng cậu. Chu Kỳ lắc đầu, dụi dụi mắt: “Không, tôi cùng cậu ra ngoài xem một chút, cũng không biết bên ngoài thành cái dạng gì.” Hai người đẩy cửa ra, phát hiện cửa thế nhưng đẩy không mở, lúc sau vẫn là Wolf dùng một chút sức, giữ cửa kéo vào bên trong, rất nhiều tuyết tràn vào từ bên ngoài. Chu Kỳ vừa nhìn ra ngoài, lập tức sợ ngây người, cửa đều bị tuyết lấp kín hơn nửa! Ít nhất nửa căn nhà gỗ vùi trong đống tuyết, hơn nữa lúc này bên ngoài tuyết vẫn đang rơi rất nhiều. Có khả năng Wolf cũng không dự đoán được sẽ có tuyết lớn như thế, nghĩ một lúc xoay người lấy ván gỗ trong phòng bắt đầu cào tuyết, Chu Kỳ cũng vội vàng đi qua hỗ trợ. Cào một chốc bên ngoài truyền tới tiếng sói kêu, ngay sau đó một cái đầu liền thò vào từ trên cửa, là Lãnh Diễm. Lãnh Diễm thấy hai người không có việc gì liền an tâm, thò lại gần cọ cọ đầu Chu Kỳ hai cái, sau đó cào tuyết cùng với bọn họ giống như đào hang, thuận tiện còn rống một tiếng gọi Beta cùng mấy con sói khác tới hỗ trợ. Chu Tiểu Ngốc nhìn thấy Lãnh Diễm thì thật hưng phấn, trong mắt nó Lãnh Diễm giống như là mẹ của nó, thế là “ư ử ư ử” mà cào tuyết gọi đối phương, nhưng ngay sau đó đã bị Wolf đá đi, chỉ có thể buồn bực bò lại vào trong góc. Dưới sự trợ giúp của bầy sói, cửa tuyết đã được san bằng thật mau, lộ ra một lối nhỏ, Chu Kỳ đứng bên ngoài xem, quả nhiên nhà gỗ vùi ở trong tuyết, thân cây dùng cố định bên cạnh đều bị đè gãy mấy cây, có thể thấy được trận tuyết ngày hôm qua lớn đến chừng nào. Nhưng mà bỏ qua lo lắng của bản thân không nói, hiện tại cảnh sắc vẫn là thật đẹp, cậu kiến thức đến cái gọi là sự tráng lệ của trời đất nối liền một mảnh, nhìn thấy khắp nơi đều là trắng xóa, khi nâng mắt nhìn lên, bầu trời còn đang thả bông tuyết xuống, toàn bộ thế giới dường như trở nên an tĩnh lại. Chu Kỳ nhìn thật lâu, đều nhìn đến ngốc, thẳng đến khi bị Wolf gầm nhẹ một tiếng ôm sát vào trong lòng, mới phản ứng lại. “Sao còn đứng đó, mau vào mặc thêm đồ!” “Hả? Ồ…” Chu Kỳ sững sờ gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy có chút lạnh, trên mặt đều sắp không còn tri giác. Wolf không ăn bữa sáng, trực tiếp cầm vũ khí cùng Lãnh Diễm bọn nó đi săn, loại thời tiết này không sớm trữ chút đồ ăn mà nói, đến sau phải chịu đói, ai biết bão tuyết sẽ kéo dài bao lâu, hơn nữa loại thời tiết này vốn dĩ đã rất khó săn mồi. Trước khi xuất phát Wolf lại cảnh cáo Chu Kỳ ngàn vạn lần không thể ra ngoài, khẳng định mấy đàn sói khác cũng sẽ ra ngoài kiếm ăn, lỡ như bị phát hiện liền thảm. Chu Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, đương nhiên cậu biết rõ hiện tại không thể tùy tiện chạy lung tung, thứ nhất chính thân thể cậu ăn không tiêu, thứ hai giống như lời của Wolf, các loại dã thú đều sẽ ra ngoài săn mồi, kết cục bị bắt được chính là thật thảm thiết. Chu Tiểu Ngốc xung phong nhận việc mà đứng trước mặt Chu Kỳ rống với Wolf hai tiếng, như là đang nói “Em sẽ bảo vệ anh ấy, anh đi nhanh đi”, sau đó được Wolf cúi người sờ soạng đầu hai cái một cách khó có được. Sau khi Wolf rời đi, Chu Kỳ đóng kín cửa, để tránh dã thú xông tới, sau đó mới thu dọn căn phòng lộn xộn lại một chút, liền nằm xuống nghỉ ngơi. Loại thời tiết này đói hai bữa cũng là không có cách nào, cậu cũng không dám ăn đồ dự trữ, để lại một chút bao giờ cũng tốt, may mắn Chu Tiểu Ngốc cũng tương đối có thể ăn đói mặc rách. Ngày hôm nay Wolf đi thật lâu, thẳng đến khi bầu trời đều sắp đen, hắn mới trở về với một lớp tuyết thật dày trên người. Vừa đi vào Chu Kỳ liền phủ quần áo lên người hắn, thuận tiện nhét cục bông vào trong ngực hắn để sưởi ấm, đầu tóc đối phương đều là vụn băng, mặt đều bị đông lạnh đến cứng đờ, cậu xem mà đau lòng muốn chết. “Như thế nào? Không có việc gì chứ?” Wolf gật đầu rầu rĩ không vui, thật lâu mới nói: “Không bắt được đồ ăn….” Tuy rằng biết lúc này hẳn là nên ôm lấy hắn an ủi một phen, nhưng Chu Kỳ vẫn là nhịn không được “phụt” một tiếng cười ra, sau đó bị đối phương trừng mắt một cách ủy khuất lại tức giận. “Không cười nhạo cậu nha…. ha ha…. khụ, tôi là nói, chỉ cần cậu không có việc gì là được rồi, đồ ăn làm sao quan trọng hơn cậu được! Hơn nữa tôi có lương thực dự trữ, tạm thời sẽ không chịu đói!” Lúc này sắc mặt Wolf mới dễ nhìn một chút, ôm chặt cậu thấp giọng: “Muốn ăn cậu….” “…. Ăn cái đuôi sói của cậu! Ngủ!” Chu Tiểu Ngốc còn bị kẹp ở giữa hai người tức giận uốn éo người, giãy không ra, thế là sầu mặt tiếp tục bị ép.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]