Lúc Chu Kỳ mở mắt ra, phản ứng đầu tên là bản thân thoát lực, cậu cảm thấy ngoại trừ đôi mắt mình còn có thể động cả người giống như bị thứ gì cán qua, muốn xoay cổ cũng không có sức.
“Chu… Tiểu.. Hắc…” Ngay cả giọng cũng khàn đến không xong, cậu gọi hai tiếng, không thấy Wolf xuất hiện, chỉ có thể cố nén đau nhức ngồi dậy, phần eo cũng chỗ xương cùng căng đau làm mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên người nhìn qua rất sạch sẽ, có lẽ là được đối phương lau qua, nhưng trên da vẫn còn cảm giác nhão nhão dính dính, rất không thoải mái, nhất là…
Chu Kỳ xanh mặt đưa tay sờ sờ mặt sau, sưng lên, cậu cũng không có dũng khí vói ngón tay vào sờ thử.
Đang lúc cậu run run thử đứng dậy, Wolf đã trở lại.
“Tỉnh?” Thấy cậu nửa ngồi, đối phương vội vàng buông đồ trong tay, đi qua đỡ cậu lên. Tuy rằng biểu tình vẫn là vạn năm không đổi, nhưng nhìn ra được tâm tình của đối phương rõ ràng rất tốt, đuôi to sau lưng cũng không ngừng nghỉ, ngay cả giọng điệu cũng hơi nâng lên.
Chu Kỳ phồng má không để ý tới hắn, tự chống tường đi ra ngoài.
Wolf ở tại chỗ gãi gãi tai, đuổi theo: “Cho cậu, uống nước.”
Khóe mắt Chu Kỳ liếc qua, lúc này mới phát hiện vừa rồi trên tay Wolf là một cái “bát gỗ”, dùng dao đục một lỗ chính giữa mảnh gỗ, bên trong đựng đầy nước. Hừ, tên sói ngốc này lại biến thông minh, cậu đưa tay cướp tới uống “ừng ực”, lại ném trả
Đối với thái độ vô cớ gây rối của cậu, Wolf không hề để trong lòng, ngược lại nheo mắt thò lại gần cọ cọ một cách thân thiết, tuy rằng mới cọ một chút đã bị đối phương hất ra.
“Cọ, cọ lung tung gì nha! Tôi muốn đến suối!” Chu Kỳ vừa mở miệng, mới ý thực được không đúng, báo cáo hắn đi đâu làm gì! Ai ngờ ngay sau đó cậu đã bị Wolf chặn ngang bế lên. “Ai?!”
“Ôm cậu đến suối, tôi đi nhanh.”
“…” Loại cảm giác giống như đã biến thành vật phẩm tư nhân của đối phương… Chu Kỳ hung hăng túm cái đuôi đáng giận kia một cái, thấy đối phương nhíu mày, tâm tình mới thoải mái một chút.
Lúc ngồi xổm trong nước lau người, Chu Kỳ mượn nước chậm rãi vói tay vào mặt sau sờ sờ, không có thứ gì kỳ quái, móng của ngón tay Wolf rất bén, cũng không thể vói vào.
“Chu Tiểu Hắc! Cậu… thứ cậu bỏ vào ngày hôm qua đâu!”
Hai mắt Wolf còn đang lập lòe dư vị thân thể của đối phương, nghe xong khó hiểu hỏi: “Thứ gì?”
“… Chính là… chính là thứ cậu bắn vào!”
“…? A, tôi dùng lưỡi liếm sạch cho cậu rồi, cậu hy vọng để lại bên trong sao? Tôi đây lần sau không liếm nữa.”
“!!!” Chu Kỳ hoàn toàn hỏng mất, thật muốn cầm cục đá nện cho mình choáng váng. “Ai thèm có lần sau với cậu! Đời này cũng đừng nghĩ nữa! Buổi tối tự nướng thịt ăn đi!!”
“Ừ, tôi nướng cho cậu ăn.”
“…” Chu Kỳ rơi lệ đầy mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270428/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.