Chương trước
Chương sau
Chu Kỳ nghĩ đến một vấn đề, cậu nghĩ mục tiêu kế tiếp là gì nha.
Lúc này cậu đã cùng Wolf ăn một bữa no nê ngon lành, đang nằm nghỉ bên cạnh đống lửa.
Nếu như nói trong rừng, mục tiêu của cậu là đi ra ngoài, như vậy hiện tại thì sao? Có lẽ là do nơi này quá lớn quá rộng, hoặc có lẽ nơi này không nguy hiểm như là rừng rậm, thế nhưng cậu không biết phải đi chỗ nào. Với cậu mà nói, trên thế giới này ngoại trừ Wolf, cậu thật là không có vướng bận, chỉ cần có thể sống được an ổn không phải ở chỗ nào đều giống nhau sao? Chẳng lẽ cậu cần phải tìm được con người? Thậm chí cậu không biết nơi này có phải trái đất hay không có phải cùng một thời không hay không, càng có khả năng nơi này là thời đại hoang sơ trước khi nhân loại xuất hiện, nơi nơi đều là sông ngòi đất bằng bao la không bờ, vậy cậu nên làm gì tiếp theo bây giờ? Huống hồ đối với Wolf mà nói, nơi này càng giống như là quê hương, nói không chừng còn có thể tìm được đồng loại.
Chu Kỳ kéo kéo đuôi sói trên người, đánh thức Wolf.
“Chu Tiểu Hắc. cậu có thích nơi này không?”
“Ừ.” Wolf gật gật đầu, lại nói: “Cậu đi đâu tôi liền đi đó.”
Chu Kỳ “hừ” một tiếng, nhịn không được nổi lên lòng trêu đùa: “Nếu tôi đây muốn quay về phòng thí nghiệm thì sao?”
Wolf thật khó hiểu, không phải đối phương thật chán ghét chỗ kia sao? Hắn nghĩ nghĩ trả lời: “Tôi đây cắn chết tất cả bọn họ, chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Nói xong đáy mắt thật sự hiện lên một chút hung ác, giống như ngay sau đó liền phải giết người.
“Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi, cậu muốn đi tôi còn không cho cậu đi đâu.” Chu Kỳ vỗ vỗ lưng Wolf, thầm nghĩ tên sói ngốc này thật sự không có hai nhân cách? Có đôi khi cảm thấy người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt cậu cùng cắn xé dã thú không phải là một người.
Đại khái cũng là vào lúc này, cậu làm ra một quyết định: Cậu muốn cùng Wolf ở lại chỗ này!
Wolf nghe xong lời này hiển nhiên thật vui mừng, cái đuôi vừa vung vừa đánh, ôm mặt cậu liền hôn.
Chu Kỳ đỏ mặt rầm rì hai tiếng, hơi nhếch miệng liền lập tức bị đánh chiếm, đối phương không thỏa mãn với việc chỉ đơn thuần đụng vào, còn đưa lưỡi vào quấy một phen, quấy đến Chu Kỳ nước miếng không kịp nuốt đều chảy xuống từ khóe miệng, một bộ dạng đáng thương kêu “a...a...” muốn giãy giụa rồi lại không thể động đậy.
Wolf cảm thấy bộ dạng này của đối phương đẹp cực kỳ, rõ ràng lúc trước nhìn thấy đối phương khóc mình sẽ cảm thấy rất khó chịu, chính là hiện tại mình ức hiếp đối phương đến sắp khóc ra, hắn lại cảm thấy hưng phấn đến không xong! Hắn liếm sạch nước miếng ở khóe miệng Chu Kỳ, rồi sau đó mới chẹp chẹp miệng ôm lấy đối phương với vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Hắn cũng đang nghĩ đến một vấn đề, hắn nghĩ lần sau có nên thật sự chọc Chu Kỳ khóc hay không? Nhưng mà phải chọc khóc thế nào a?
Vấn đề này đối với hắn mà nói dường như có hơi khó, đi hỏi Chu Kỳ có bị nhéo tai hay không?
Chu Kỳ bên cạnh chợt rùng mình một cái, cậu cọ cọ vào trong lồng ngực Wolf, một lòng nghĩ phải kế hoạch cho sinh hoạt sắp tới như thế nào, nếu cậu biết được ý tưởng của đối phương, có lẽ là sẽ thật sự khóc ra…
Ăn, không lo, có Wolf; uống, không lo, xung quanh liền có nguồn nước; dùng, hình như cũng không có gì cần dùng… này còn phải chờ khai phá; ở, này thì phải tìm một nơi, nếu đã suy xét ở lại chỗ này, cũng không thể mỗi ngày đều cắm trại mãi đi? Quan trọng nhất, mặc, không có.
Tuy rằng ánh mặt trời trên thảo nguyên vừa nóng vừa chói, nhưng nhiệt độ lại không cao, gió thổi tới đều mang theo lạnh lẽo đến tận xương, càng đừng nói là ban đêm, cho dù có đống lửa cùng nhiệt độ cơ thể của Wolf, đều không đủ để làm cho Chu Kỳ cảm thấy ấm áp. Cậu đã hỏi qua Wolf có cảm thấy lạnh hay không, nhưng đối phương nói không lạnh, hơn nữa quả thật nhiệt độ trên người hắn rất cao, điều này làm cho Chu Kỳ hâm mộ thật lâu. Cậu suy đoán hiện tại đã vào mùa thu rồi, cậu cũng không dám nghĩ về sau đến mùa đông sẽ là như thế nào.
Cho nên trước mắt chính là phải tìm ở cùng mặc.
Chu Kỳ cảm thấy vừa muốn dùng đến đầu óc liền đau đầu, cậu quyết định đi dạo một vòng trước, nhìn xem có động linh tinh gì đó không, dự trù xấu nhất chính là phải tự mình tạo một cái! Dùng đá chồng lên cũng được, dùng gỗ cũng được, không được nữa thì làm nhà lá!
Cậu nhìn ra xa, cách chỗ này không xa có một sườn núi nhỏ, liền đi về phía đó xem thử. Nhưng nhìn thì gần, thật sự đi rồi cũng không biết có xa lắm không, không chừng trên đường đi còn sẽ đụng phải dã thú, Chu Kỳ lập tức nghĩ tới mấy động vật lớn như sư tử hổ voi, ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác.
“Chu Tiểu Hắc! Làm việc!”
Chu Kỳ rống to một tiếng, Wolf đang đuổi theo một con thỏ hoang ở cách đó không xa lập tức chạy như bay tới đây.
Trên vùng đất này, Wolf phát huy ra bản tính chân chính của một con sói nên có.
Khứu giác cùng thính giác nhạy bén, phản ứng nhanh, tính cảnh giác cao cùng với thể lực lớn mạnh, cho dù là tình huống gì, đều đủ để khiến cho hai người tránh thoát rất nhiều lần nguy hiểm trí mạng.
Lúc hai người vừa xuất phát không lâu, Wolf liền phát hiện ra dấu chân tê giác ở trên đất bùn mềm xốp, này làm cho Chu Kỳ thật sự không thể tin được, nơi này sẽ có tê giác?! Thẳng đến khi đi thêm lúc nữa, bọn họ nhìn thấy mấy con voi ở dưới gốc đại thụ cách đó không xa, cậu mới thật sự thuyết phục chính mình.
Nhìn đàn voi cách bọn họ chưa đến một trăm mét, Chu Kỳ hoảng sợ, cậu cảm thấy bộ dạng lúc này của mình nhất định là có thể nhét hai quả trứng gà vào trong miệng. Đồ vật trước giờ không nghĩ tới sẽ nhìn thấy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bạn, bạn nhất định không có biện pháp tiếp thu nó nhanh như vậy, Chu Kỳ chính là như thế, trong hoảng hốt cậu cảm thấy bản thân đang ở trong mộng, này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cậu đang muốn đi thêm hai bước nữa để thấy rõ hơn một chút, liền bị Wolf kéo về.
“Đừng tới gần, chúng rất nguy hiểm.”
“Ồ…” Chu Kỳ nghe lời bước lùi lại, ở chỗ này, cậu vẫn là nghe lời Wolf thì tốt hơn. Quay đầu nhìn lại, đàn voi kia đã phát hiện bọn họ, đang vẫy vẫy hai tai lớn nhìn chằm chằm bọn họ, phát ra tiếng kêu to.
Wolf bất động thanh sắc kéo cậu chậm rãi lùi lại, rồi sau đó mới vòng qua hướng khác, trên thực tế, hắn cũng không sợ đánh trực diện với đàn voi này, chính là Chu Kỳ sẽ bị thương, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là bảo vệ Chu Kỳ không phải chịu một chút tổn thương nào.
Thanh niên còn đang không ngừng quay đầu lại nhìn đàn voi, vẻ mặt tò mò hưng phấn, Wolf nắm tay cậu, ánh mắt dừng lại ở sườn mặt cậu, lại là ôn nhu không nói nên lời. Hắn lắc lắc lỗ tai, vừa quay đầu liền đổi thành vẻ mặt lạnh như băng, ý cười ở đáy mắt cũng thay thế bởi cảnh giác cùng hung ác.
Sau khi đi được một chốc, bước chân của Chu Kỳ dần dần chậm lại, tuy rằng trải qua mấy ngày rèn luyện trong rừng, thể lực cậu đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng giữa thiên nhiên hiểm ác này, dù thế nào cũng là không đủ. Cậu quay đầu nhìn nhìn Wolf ngay cả hơi thở cũng không gấp một chút nào, cắn chặt răng quyết định kiên trì thêm một chút nữa, cậu phải trở nên mạnh mẽ.
Mà tất cả thứ này, đương nhiên Wolf đều thu vào trong mắt, hắn có đủ sức mạnh để cõng đối phương đi qua, chính là hắn càng vui vẻ nhìn thấy đối phương trở nên mạnh mẽ hơn, so với vĩnh viễn được hắn bảo vệ, có thể mạnh mẽ bảo vệ bản thân sống sót mới là tốt nhất, đây cũng là răn dạy của sói mẹ đối với mỗi một con sói con.
Hắn thò lại gần, liếm đi mồ hôi trên trán Chu Kỳ trước khi cậu phản kháng, lại đỏ mặt,
Tuy rằng quá trình vất vả, nhưng kết quả là vui mừng.
Chu Kỳ không thể tin được mình thế nhưng thật sự đi đến sườn núi nhỏ dựa vào niềm tin cứ kiên trì lại kiên trì thêm chút nữa kia, dọc đường đi cũng hoàn toàn không ngừng lại nghỉ ngơi, cậu thấy được vẻ tán dương ở trên mặt Wolf, này làm cho cậu vui mừng hơn nữa.
“Như thế nào, tôi rất lợi hại đi, không lâu nữa là có thể đuổi kịp cậu rồi.” Chu Kỳ đắc ý lỗ mũi hếch lên trời.
“Ừ, rất lợi hại, khen thưởng cậu.” Hai mắt Wolf lóe sáng mà cho cậu một nụ hôn “sói” ngay tại chỗ, còn nói một cách hoa mỹ rằng “Cho cậu giải khát.”
“Cái gì nha! Ai ai ai muốn khen thưởng của cậu cũng không phải là con nít a ── này nhả ra ── ngốc ──” Chu Kỳ một bên dùng mũi hô hấp, một bên thầm nghĩ nhất định là con sói ngốc này bị mình chiều hư!
Sau khi hai người nghỉ ngơi một lúc, liền bắt đầu quan sát ngọn đồi nhỏ này, một bên của ngọn đồi là vách đá tương đối chênh vênh, ngoại trừ có một vài cái khe lớn, cũng không có gì có thể sử dụng, hơn nữa mấy khe đó căn bản ngay cả chui cũng không chui vào được, còn về một bên khác… Chu Kỳ thật sự không muốn lượn một vòng nữa, cậu nghĩ một chút, quyết định bò lên xem.
Dốc đồi cũng không cao, nhiều lắm cũng chỉ hơn mười mét, nhưng bởi vì vách đá gần như dựng đứng, cho nên tăng thêm rất nhiều khó khăn, đương nhiên, này đối với Wolf mà nói quả thật dễ như trở bàn tay.
Wolf bò lên thật mau, những móng vuốt sắc nhọn kia của hắn có thể đâm xuyên vách đá thật dễ dàng, sau khi bò đến đỉnh, hắn thả dây đằng xuống cho Chu Kỳ, một đầu buộc vào tảng đá trên đỉnh núi, cứ như vậy, Chu Kỳ cũng có thể bò lên một cách tương đối thoải mái.
Chu Kỳ đứng ở đỉnh đồi đón gió, mỏi mệt vừa rồi giống như đã được quét sạch, cậu quay đầu nhìn Wolf, mái tóc dài màu đen của đối phương bị gió thổi lên, cao cao ở không trung, sườn mặt anh tuấn nheo nheo mắt mang theo dã tính cuồng ngạo* không thể diễn tả bằng lời. Lại nhìn ra xa, vẫn là một mảnh thảo nguyên, cây cối rải rác, cùng với mấy khe rãnh uốn lượn, Chu Kỳ đoán đó là mấy dòng suối nhỏ.
(*野性 dã tính: tính hoang dã; 狂傲 cuồng ngạo: cuồng vọng tự đại, vô cùng ngạo mạn.)
Một bên của ngọn đồi này là sườn dốc thoai thoải, hai người đi xuống một cách dễ dàng, mà ở cuối sườn dốc, bọn họ tìm được một cái hang.
Cửa hang rất lớn, nhưng hang cũng không sâu, bên trong đóng kín, này quả thật chính là nơi ở tốt nhất!
Chu Kỳ mang theo tâm tình kích động đi theo Wolf cẩn thận vào xem, không có gì, chỉ là dưới đất có một ít xương của động này, nơi này có lẽ vốn là sào huyệt của động vật khác.
“Thật tốt quá Chu Tiểu Hắc! Nơi này có thể làm nhà của chúng ta!” Chu Kỳ cười híp mắt bắt đầu đánh giá cái hang này, cậu cũng bắt đầu nghĩ đặt giường ở đâu, đặt đồ ăn chỗ nào, nơi nào thì để bàn, nơi nào là bệ bếp, ồ đúng rồi, còn phải làm hàng rào, phòng ngừa động vật khác tới chiếm.
“Nhà?” Wolf chớp chớp mắt, ý là ổ sao?
“Đúng vậy, chính là nơi chúng ta cùng nhau sinh hoạt… đi…” Chu Kỳ nói xong cảm thấy không thích hợp, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng, này nói đến sao giống như, giống như là vợ chồng… ai muốn ở cùng con sói ngốc này nha?! Cậu lập tức xụ mặt bày ra một bộ dạng nghiêm túc: “Chu Tiểu Hắc cậu ngủ ở trước cửa tôi ngủ bên trong!”
“Không muốn, ngủ chung.”
“….” Vừa rồi là hắn cười đi?! Nhất định là hắn cười!
Chu Kỳ tức giận không để ý tới hắn, đi ra ngoài gom cỏ khô để làm giường.
Gom được một đống cỏ khô, cột chúng nó thành mấy bó nhỏ, cuối cùng chồng lên nhau, đây là đệm lá đơn giản do Chu Kỳ làm ra, cậu nằm lên, còn rất mềm, chờ ngày mai có thể lót thêm một tầng nữa, vừa thoải mái lại giữ ấm.
Tuy rằng làm cái này tiêu tốn rất nhiều thể lực cùng kiên nhẫn của cậu, tay cũng bị cọ ra bọt nước, nhưng thấy được thành quả vừa lòng, này đều vui mừng hơn bất cứ thứ gì.
Cậu dựng đệm lá ở cửa hang, làm cho mặt trời có thể chiếu thẳng đến, dùng cách này để sát khuẩn và ngăn ngừa sâu bọ trong cỏ khô.
Chờ làm xong tất cả, Wolf cũng đã trở lại, hắn nhặt cành cùng vỏ cây đủ dùng, hơn nữa còn bắt được mấy con thỏ hoang làm bữa tối, hình thể của thỏ hoang nơi này lớn gấp hai đến ba lần thỏ Chu Kỳ đã từng gặp qua, nếu như không phải đôi tai dài này thậm chí cậu phải hoài nghi đây có phải con thỏ hay không. Càng khiến cho cậu trợn mắt há mồm chính là, Wolf còn khiêng một khúc cây lớn trở về, đơn giả là vì cậu đã nói muốn làm bàn ghế.
“Sao, sao mình cậu khiêng thứ nặng như vậy về a!”
“Không nặng.” Mặc dù nói vậy, cả mặt Wolf đều là biểu tình “mau khen ngợi tôi một chút đi”, đặc biệt là cái đuôi sau lưng kia, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều đang bán đứng hắn.
Chu Kỳ nén cười vươn tay, còn chưa có động tác đối phương đã nhanh chóng cúi người, thò đầu lại đây, cậu bật cười nhéo nhéo lỗ tai kia, đổi lấy cái nhìn chằm chằm đầy bất mãn của đối phương.
“Đều đã khen thưởng cho cậu rồi còn kén cá chọn canh!”
Nói thì nói thế, cuối cùng vẫn là bị Wolf kéo qua hôn một trận, Chu Kỳ đã từ bỏ chống cự xem cái này như là đang rèn luyện sức thở.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Chu Kỳ đề xuất muốn đi lên trước xem có nguồn nước hay không, bằng không mỗi lần uống nước đều phải chạy đến con sông ban đầu kia thật sự quá mệt mỏi, cậu còn đang nghĩ như thế nào mới có thể làm ra một thứ có thể đựng nước.
Cửa hang được cậu dùng cành khô của cây hòe gai làm một cái hàng rào đơn giản, như vậy có thể ngăn ngừa dã thú xâm nhập.
Dọc theo đường đi, Chu Kỳ một bên đi theo Wolf, một bên âm thầm ghi nhớ phương hướng cùng thực vật tương đối bắt mắt xung quanh, như vậy sau này khi Wolf ra ngoài săn thú, cậu cũng có thể đi ra hoạt động một chút.
Tương đối ngoài ý muốn chính là nguồn nước mới cách hang động vô cùng gần, cho dù chỉ là một dòng suối nhỏ rất cạn, lúc Chu Kỳ giẫm vào, nước còn chưa đến mắt cá chân cậu, cậu chỉ có thể nhúng ướt áo sơmi tùy tiện lau người một chút, lúc nước suối lạnh băng đụng vào làn da cậu nhịn không được run lập cập.
“Chu Tiểu Hắc cậu mau lại đây tắm!” Chu Kỳ hít sâu một hơi tiếp tục vẩy nước lạnh lên người, vừa quay đầu lại, đã bị ánh mắt lộ liễu của đối phương làm cho ngây ngẩn, đối phương nhìn chằm chằm vào lưng cậu, làm cho cậu có một loại cảm giác một giây sau sẽ bị đẩy ngã. Cậu cuống quýt che khuất hạ thể không biết vì sao lại có chút phản ứng, lau sạch bọt nước trên người liền mặc quần vào.
Wolf nhìn một chốc liền xuống nước tắm, nước suối lạnh lẽo giội lên người, lại không giội tắt được dục niệm bốc cháy trong cơ thể nóng bỏng. Hắn có chút nóng nảy bỏ dương v*t cương cứng vào trong nước, kích thích đột ngột khiến hắn giật mình, nhưng bờ lưng trắng nõn cùng khe mông kéo dài xuống dưới của người kia lại càng trở nên rõ nét trong đầu hắn.
Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện, Wolf vốn đã ít nói, lúc trước đều là Chu Kỳ lải nhải, nhưng hiện tại trái tim cậu đang nhảy đến lợi hại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Wolf.
Thẳng đến khi đi ngang qua một cái xác trâu rừng đã bị ăn hơn một nửa, hai mắt cậu đột nhiên phát sáng, vội vàng vòng ngược lại.
Trên cái xác còn có mấy con kền kền, nhìn thấy bọn họ đi tới cũng không bay đi, mổ thịt vụn ăn, xem ra là trâu rừng vừa chết không lâu, này cũng làm cho Chu Kỳ cảm thấy sau này ra ngoài cần phải cẩn thận.
Cậu móc dao ra, bắt đầu lột da từ chỗ bị xé rách của trâu rừng, cố gắng giữ được tính nguyên vẹn của bộ da., Wolf ở bên cạnh nhìn cậu một cách khó hiểu.
Lúc này Chu Kỳ đã sớm quên lúng túng, giải thích: “Da của mấy loại động vật này không chỉ rắn chắc, còn giữ ấm, có thể dùng làm quần áo, nếu như có thể nghĩ cách may vá mà nói còn có thể làm thành túi nước, sau này liền dễ dàng đựng nước.”
Wolf gật gật đầu, lột da cùng với cậu, chờ đến khi đã lột xuống cả một tảng da, hai người lại ra mồ hôi khắp người.
Lúc trở lại hang động, Chu Kỳ thật sự có loại cảm giác về đến nhà, cậu vui rạo rực mà thu đệm lót vào trong hang, sau đó mới nhóm lửa, hang động được ánh lửa chiếu sáng có vẻ vô cùng an tĩnh ấm áp.
Cậu một bên ăn thịt thỏ được nướng đến vàng ươm, một bên liến thoắng như thế nào làm túi nước, như thế nào tạo thân cây thành một vật chứa nước, còn phải làm “nồi” đun đồ ăn nước uống… mặc dù Wolf chỉ thỉnh thoảng gật đầu, nhưng Chu Kỳ biết hắn vẫn luôn nghe mình nói.
Đối phương vẫn luôn nhìn về phía mình ── không biết vì sao Chu Kỳ lại có suy nghĩ như vậy.
Vào ban đêm, hai người liền ngủ trên nệm cỏ mềm mại, lúc Wolf nằm trên đó còn thoải mái kêu ngao ngao lăn lộn hai cái một, khiến cho Chu Kỳ cười cả buổi.
Đến nửa đêm, Chu Kỳ bởi vì khát nước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu nhìn nhìn cửa hang, bên ngoài đã có chút xám, có lẽ là trời sắp sáng, đống lửa chỉ còn một ngọn lửa rất nhỏ, đoán chừng không được lâu nữa liề sẽ tắt.
Cậu ngáp một cái đang muốn xoay người, mới phát hiện mình bị Wolf ôm đến chặt cứng, không nhúc nhích được chút nào, hơn nữa cậu thật mau cảm thấy trên cổ mình ẩm ướt, giống như có thứ gì đó đang liếm….
“Oa ──!”
Cậu sợ tới mức hô to một tiếng, xoay người mới phát hiện Wolf tỉnh, đôi mắt đặc biệt sáng rực trong bóng đêm.
“Cậu nửa đêm không ngủ làm gì vậy a! Làm tôi sợ muốn chết….”
“Chu Kỳ…”
Chu Kỳ sửng sốt, này vẫn là lần đầu tiên Wolf gọi tên của cậu, giọng của đối phương trầm thấp lại có chút khàn khàn, không biết sao lại làm cậu sinh ra suy nghĩ “thật gợi cảm”, rõ ràng chỉ bị gọi tên. trái tim lại bắt đầu đập loạn không có lý do… cậu mới sẽ không thừa nhận mình vẫn luôn muốn nghe được tên của mình từ miệng của đối phương.
“Làm, làm gì a!”
“Khó chịu……”
“Khó chịu?!” Chu Kỳ vừa nghe vội vàng duỗi tay sờ soạng một chút, người đối phương quả thật rất nóng, cơ bắp còn căng chặt. “Cậu khó chịu ở đâu? Có phải ăn đồ hỏng hay là bị cảm không ── “
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Wolf chặn miệng, đầu lưỡi đối phương đòi hỏi trong miệng cậu một cách cấp thiết, thân thể cũng không an phận mà cọ cọ người cậu.
Chu Kỳ khiếp sợ trợn to hai mắt, cậu cảm thấy một thứ lửa nóng cứng rắn đâm vào bắp đùi cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.