Chu Kỳ nghĩ đến một vấn đề, cậu nghĩ mục tiêu kế tiếp là gì nha.
Lúc này cậu đã cùng Wolf ăn một bữa no nê ngon lành, đang nằm nghỉ bên cạnh đống lửa.
Nếu như nói trong rừng, mục tiêu của cậu là đi ra ngoài, như vậy hiện tại thì sao? Có lẽ là do nơi này quá lớn quá rộng, hoặc có lẽ nơi này không nguy hiểm như là rừng rậm, thế nhưng cậu không biết phải đi chỗ nào. Với cậu mà nói, trên thế giới này ngoại trừ Wolf, cậu thật là không có vướng bận, chỉ cần có thể sống được an ổn không phải ở chỗ nào đều giống nhau sao? Chẳng lẽ cậu cần phải tìm được con người? Thậm chí cậu không biết nơi này có phải trái đất hay không có phải cùng một thời không hay không, càng có khả năng nơi này là thời đại hoang sơ trước khi nhân loại xuất hiện, nơi nơi đều là sông ngòi đất bằng bao la không bờ, vậy cậu nên làm gì tiếp theo bây giờ? Huống hồ đối với Wolf mà nói, nơi này càng giống như là quê hương, nói không chừng còn có thể tìm được đồng loại.
Chu Kỳ kéo kéo đuôi sói trên người, đánh thức Wolf.
“Chu Tiểu Hắc. cậu có thích nơi này không?”
“Ừ.” Wolf gật gật đầu, lại nói: “Cậu đi đâu tôi liền đi đó.”
Chu Kỳ “hừ” một tiếng, nhịn không được nổi lên lòng trêu đùa: “Nếu tôi đây muốn quay về phòng thí nghiệm thì sao?”
Wolf thật khó hiểu, không phải đối phương thật chán ghét chỗ kia sao? Hắn nghĩ nghĩ trả lời: “Tôi đây cắn chết tất cả bọn họ, chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Nói xong đáy mắt thật sự hiện lên một chút hung ác, giống như ngay sau đó liền phải giết người.
“Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi, cậu muốn đi tôi còn không cho cậu đi đâu.” Chu Kỳ vỗ vỗ lưng Wolf, thầm nghĩ tên sói ngốc này thật sự không có hai nhân cách? Có đôi khi cảm thấy người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt cậu cùng cắn xé dã thú không phải là một người.
Đại khái cũng là vào lúc này, cậu làm ra một quyết định: Cậu muốn cùng Wolf ở lại chỗ này!
Wolf nghe xong lời này hiển nhiên thật vui mừng, cái đuôi vừa vung vừa đánh, ôm mặt cậu liền hôn.
Chu Kỳ đỏ mặt rầm rì hai tiếng, hơi nhếch miệng liền lập tức bị đánh chiếm, đối phương không thỏa mãn với việc chỉ đơn thuần đụng vào, còn đưa lưỡi vào quấy một phen, quấy đến Chu Kỳ nước miếng không kịp nuốt đều chảy xuống từ khóe miệng, một bộ dạng đáng thương kêu “a...a...” muốn giãy giụa rồi lại không thể động đậy.
Wolf cảm thấy bộ dạng này của đối phương đẹp cực kỳ, rõ ràng lúc trước nhìn thấy đối phương khóc mình sẽ cảm thấy rất khó chịu, chính là hiện tại mình ức hiếp đối phương đến sắp khóc ra, hắn lại cảm thấy hưng phấn đến không xong! Hắn liếm sạch nước miếng ở khóe miệng Chu Kỳ, rồi sau đó mới chẹp chẹp miệng ôm lấy đối phương với vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Hắn cũng đang nghĩ đến một vấn đề, hắn nghĩ lần sau có nên thật sự chọc Chu Kỳ khóc hay không? Nhưng mà phải chọc khóc thế nào a?
Vấn đề này đối với hắn mà nói dường như có hơi khó, đi hỏi Chu Kỳ có bị nhéo tai hay không?
Chu Kỳ bên cạnh chợt rùng mình một cái, cậu cọ cọ vào trong lồng ngực Wolf, một lòng nghĩ phải kế hoạch cho sinh hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270426/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.