🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong căn phòng nhỏ, thanh niên đeo khẩu trang cùng bao tay plastic đang băm thịt trên bàn kim loại, máu loãng đọng đến chỗ mép bàn, nhỏ tí tách xuống sàn gạch men, cho dù đã cách khẩu trang, thanh niên vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh buồn nôn kia, cho dù đã quen làm chuyện này, cậu vẫn cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng cơn, nín thở, cậu tăng tốc độ băm thịt, ném vào thùng bên cạnh. Sắp tới giờ rồi.

Chờ đến khi cậu dọn sạch máu loãng trên bàn cùng dưới sàn, lại cởi áo ngoài loang lổ vết máu trên người, bộ đàm bên cạnh phát ra âm thanh.

“Nhân viên công tác xin chú ý, đã đến giờ cơm trưa, mời đến cổng khu chăn nuôi đúng giờ.”

Chu Kỳ thở dài một hơi, vén mái tóc bị mồ hôi tẩm ướt trên trán lên, lộ ra một đôi mắt long lanh có hồn, cậu lắc lắc cánh tay đau nhức, đẩy xe chở mấy cái thùng ra ngoài.

Hành lang thật dài dưới ánh đèn huỳnh quang có hơi ám xanh, giống như đi không đến cuối, hai bên đều là phòng thí nghiệm lớn lớn bé bé, từng cánh cửa dày có thể chiếu bóng người lại khiến cho hành lang càng có vẻ âm trầm lạnh lẽo. Hiệu quả cách âm của mỗi một cánh cửa đều rất tốt, Chu Kỳ không nghe được bất luận âm thanh nào trong phòng, toàn bộ hành lang chỉ có tiếng xe đẩy lăn trên mặt đất cùng tiếng bước chân của mình, mang theo chút tiếng vọng, khiến cậu gần như cho rằng nơi này chỉ có mình cậu.

Mấy năm trước cậu còn bởi vì hoàn cảnh như vậy mà trở nên có chút thần kinh, mỗi ngày đều đối mặt với gian phòng trống trải, máy móc chuẩn bị thức ăn, không có bạn bè, đối tượng giao lưu ít ỏi thế nhưng là vật thí nghiệm trong lồng sắt. Nhưng hiện tại không sao, cậu đã quen rồi.

Cổng của khu chăn nuôi có nhân viên bảo an trông coi, gã kiểm tra thịt trên xe đẩy, sau đó gật gật đầu với Chu Kỳ, tiếp theo Chu Kỳ đặt bàn tay lên máy phân biệt dấu vân tay ở trên tường, “tích” một tiếng, cổng mở ra.

Sau cánh cổng cũng không phải là khu chăn nuôi ngay, mà là gian nhỏ, dùng để tiêu độc cho nhân viên công tác, thuận tiện quét xem trên người có đồ vật nguy hiểm gì không. Chu Kỳ thay quần áo và bao tay chuyên biệt, cậu cũng không muốn lại bị những gia hỏa khủng bố đó cắn một cái.

Sau khi mở ra cánh thứ hai, mùi tanh hôi lập tức ùa tới, tiếng gào rống cũng truyền vào tai cậu hết đợt này đến đợt khác, tiếng móng vuốt cào vào cửa càng làm cho da đầu người tê dại, nhưng cậu chỉ là nhíu nhíu mày, liền đi vào phòng chăn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270416/chuong-1.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành
Chương 1: Sói đen
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.