Buổi tối, hai người nằm trên giường, Yến Nghiêu vẫn như thường lệ ôm Tề Hám âu yếm, gối đầu vào hõm cổ ddoois phương. Cảm giác không chân thực trong lòng cuối cùng cũng bị xóa nhòa, thay vào đó là vô vàn mãn nguyện xen lẫn hạnh phúc.
“Làm sao bây giờ, em đột nhiên không muốn làm lính cứu hỏa nữa,” Yến Nghiêu vừa nói vừa siết chặt vòng tay, vùi đầu thật sâu vào người bên cạnh, giọng khàn khàn.
Khi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Tề Hám thường thả lỏng hơn, giọng nói cũng trở nên trầm ấm biếng nhác. “Không chuẩn bị vì nhân dân phục vụ nữa à?”
Yến Nghiêu cười hì hì: “Em đâu có cao thượng đến thế.”
Tề Hám “ừ” một tiếng rồi nói: “Lần đầu gặp còn nhất quyết đòi đưa tôi vào đồn cảnh sát để tư vấn tâm lý cơ mà.”
Bị anh nói thế, Yến Nghiêu có chút ngượng ngùng, cảm thấy lần đó đúng là một sự cố dở khóc dở cười.
“Vậy lúc đó sao anh lại ở đấy? Anh uống say à?” Yến Nghiêu ngẩng đầu lên, hôn cằm Tề Hám một cái rồi chờ đợi câu trả lời của anh.
Tề Hám không cử động, bình thản đáp: “Chán nên ra hút điếu thuốc.” Anh nhìn Yến Nghiêu đang dịch người xuống gối đầu lên gối để mặt đối mặt với mình, nói tiếp với giọng đều đều: “Em cố tình không cho tôi đi, còn bắt chuyện.”
“Hả?” Yến Nghiêu không ngờ đối phương đã nhìn thấu mình từ lúc đó, có chút chột dạ đưa tay sờ mũi. Cậu chần chừ trong tích tắc rồi thành thật trả lời: “Đúng là em cố ý. Em thấy anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689927/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.