Nghe anh nói vậy, Yến Nghiêu phải chống nửa người lên bàn hít sâu thở đều, một lúc lâu sau mới lấy lại được hơi. Cậu lại rướn người tới vòng tay qua cổ Tề Hám, thì thầm: “Anh ơi, anh hôn em thêm cái nữa đi.”
So với vẻ mất bình tĩnh của Yến Nghiêu, nom Tề Hám điềm tĩnh hơn nhiều, vẫn vân đạm phong khinh như không, chẳng khác ngày thường là mấy. Anh không đáp lại lời thỉnh cầu của cậu mà đưa tay vuốt dọc từ gáy xuống tận xương cụt, nhìn cơ thể Yến Nghiêu lại mềm nhũn ra, ánh mắt lại trở nên mơ màng như vừa rồi.
“Có người đến,” Tề Hám nói rồi rụt tay về.
Yến Nghiêu vẫn còn đang mơ màng, đầu óc ngơ ngác hỏi: “Gì ạ?”
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên. Tề Hám liếc nhìn ra cửa chính rồi bảo cậu: “Chỉnh trang lại đi,” sau đó đi ra mở cửa. Bên ngoài là ba người Ân Dã.
Ân Dã xách hai chai rượu, nghênh ngang bước vào, nói: “Chà, đại minh tinh có khác, còn phải giao hàng tận nơi cơ đấy.”
“Hôm qua không rảnh,” Tề Hám nói, thuận tay nhận lấy chai rượu từ tay y rồi đặt sang bên cạnh.
Cao Thanh và Lâm Băng đứng sau lưng cũng lách vào. Tề Hám tìm cho họ mấy đôi dép lê dùng một lần để thay.
“Vãi! Sao chú em lại ở đây? Tối qua không về nhà à?” Cao Thanh vừa thay xong dép, vừa bước vào đã thấy Yến Nghiêu đứng một mình sừng sững giữa phòng khách, sắc mặt không tốt cho lắm, cứ như bị ai nợ tám triệu tệ vậy.
Giọng điệu của Yến Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689923/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.