Tề Hám nhìn vẻ mặt cậu, khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý rồi thẳng lưng dậy, lấy miếng gảy đàn trên miệng đối phương xuống.
Yến Nghiêu cúi đầu nhìn miếng gảy đàn đang khẽ đung đưa trước ngực, giọng Tề Hám vang lên từ trên đỉnh đầu: “Họ ở khách sạn à?”
Yến Nghiêu vẫn cúi đầu đáp một tiếng, nói ra tên khách sạn. Trông cậu có vẻ không vui, tay cứ mân mê miếng gảy đàn mãi. Cậu cúi đầu một lúc lâu mà không nghe thấy Tề Hám nói gì thêm, trong lòng bắt đầu thấy sốt ruột. Cậu vội ngẩng đầu lên thì thấy Tề Hám đang lơ đãng lướt điện thoại trả lời tin nhắn.
Yến Nghiêu: “…Anh.”
Tề Hám dời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang mặt cậu rồi nói: “Ân Dã nhắn tin cho tôi, bảo là có mang rượu mới ủ đến.”
Yến Nghiêu cau mày. Cậu không muốn rời đi lúc này, vì nếu về thì lại là một đám người tụ tập, mà cậu chỉ muốn ở riêng với Tề Hám thôi!
Yến Nghiêu nghe chính mình lên tiếng: “Để mai lấy cũng được mà anh.”
Tề Hám tiếp tục quan sát vẻ mặt cậu. Yến Nghiêu là người không giấu được cảm xúc, vui thì cười, không vui là sa sầm mặt mày ngay lập tức. Ví như bây giờ, mặt cậu sắp dài tới tận tâm Trái Đất rồi.
Tề Hám hờ hững “ồ” một tiếng, giọng điệu nghe qua thì bình thường nhưng lại phảng phất chút trêu chọc: “Tổn thất hai chai rượu, cậu định đền bằng gì đây?”
“Em… hay em mời anh uống nhé?” Yến Nghiêu cẩn trọng hỏi.
Việc Tề Hám không đòi hỏi gì cả khiến Yến Nghiêu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689920/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.