Tề Hám rụt tay về, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Trả thù tôi à?”
Yến Nghiêu sau khi “cắn” xong liền nở một nụ cười y hệt trong tấm ảnh selfie của mình, quả thật rất rạng rỡ. Dường như mọi cảm xúc u ám đã bị quét sạch. Cậu nói với Tề Hám: “Anh ơi, đôi lúc em cảm thấy anh rất để tâm đến em, nhưng có lúc lại chẳng hề quan tâm.”
Lo được lại lo mất vốn là một cụm từ rất xa vời với Yến Nghiêu, nhưng từ khi tiếp xúc với Tề Hám, nó cứ như thể bám riết lấy cậu, khiến cậu đánh mất cả cảm giác an toàn.
“Lúc mới quen anh, em đã hỏi anh Cao xem anh là người thế nào. Anh ấy nói anh là một người rất nghiêm túc, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ làm đến cùng và làm tốt nhất.” Yến Nghiêu xoa nhẹ miếng băng dán trên đầu ngón tay, nói tiếp: “Bây giờ anh đã xác định được việc mình muốn làm thì nhất định sẽ làm. Anh nhất định sẽ quay về thành phố A, nhất định sẽ bắt những kẻ đã phản bội mình phải gánh chịu hậu quả, nhất định sẽ viết ra những bản nhạc còn hay hơn. Anh đã quyết tâm với biết bao nhiêu chuyện như vậy, có bao giờ anh nghĩ mình sẽ mệt mỏi không?”
Tề Hám đại khái hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của đối phương, cũng hiểu được nỗi khổ tâm khi không muốn phải chia xa một lần nữa của Yến Nghiêu. Nhưng hiểu thì có thể làm gì được đây? Yến Nghiêu cũng không níu tay anh, không dựa vào chút tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689910/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.