Yến Nghiêu trang bị dây cứu hộ, sau khi khóa chặt dây an toàn quanh hông, cậu từ từ thả mình xuống từ sân thượng. Khi đặt chân lên mỏm tường nhỏ bên cạnh cục nóng điều hòa nơi Dương Mai đang ngồi, đám đông phía dưới đồng loạt ồ lên kinh ngạc.
Yến Nghiêu từ từ khuỵu gối xuống bên cạnh, cởi chiếc áo khoác đang buộc ở hông khoác lên người cô để che đi th*n th* tr*n tr** đầy thương tích, rồi hỏi: “Cô có muốn lên trên không?”
Cậu không rõ vì sao Dương Mai lại ở đây, là muốn tự vẫn hay vì một lý do bất đắc dĩ nào khác. Nhưng Yến Nghiêu nghiêng về vế sau hơn, vì Dương Mai hoàn toàn không có biểu hiện muốn tìm đến cái chết, ngay cả nét mặt cũng đờ đẫn, trông như bị dọa sợ.
Dương Mai đảo mắt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Yến Nghiêu. Đôi mắt cô vô hồn, tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Yến Nghiêu bèn đổi chủ đề: “Cô ngồi thế này không lạnh à?”
Đối với những người đang trong tình huống cực đoan, hỏi han chuyện ăn uống hay có thấy lạnh không sẽ khiến họ cảm thấy mình được quan tâm. Dương Mai co người lại trong chiếc áo khoác, hoàn toàn lờ đi lời nói của Yến Nghiêu, tự mình lẩm bẩm: “Tôi đã làm sai rồi.”
“Cô thấy mình đã làm sai chuyện gì?” Yến Nghiêu thả lỏng người, dùng thái độ của một người chuyên tâm lắng nghe để giao tiếp với cô.
Giọng Dương Mai hờ hững: “Tôi muốn có tiền cứu mạng mẹ tôi, nhưng tiền không cứu được bà ấy, còn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689902/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.