Ngày hôm sau.
Trước đó Cao Thanh đã nói sẽ lái xe đưa Tề Hám ra sân bay. Lúc xuất phát, Tề Hám vừa ăn sáng xong, chưa đứng đợi ở cửa bao lâu thì xe đã dừng lại. Anh bỏ vali vào cốp, kéo cửa sau ra thì phát hiện Yến Nghiêu đang ngồi trên ghế mỉm cười với mình: “Tôi đã nói rồi, sẽ đến tiễn anh mà.”
Tề Hám gật đầu, ngồi vào ghế phụ lái rồi đóng cửa xe lại. Suốt dọc đường, cả ba chẳng nói với nhau mấy câu. Đến sân bay, Yến Nghiêu giúp anh lấy hành lý xuống. Tề Hám đi làm thủ tục, nhận lấy chiếc vali từ tay Yến Nghiêu rồi nói với hai người họ: “Đến đây thôi, vất vả cho hai người rồi.”
Cao Thanh gật đầu: “Được, sớm về uống rượu nhé.” Nói xong, hắn giơ hai tay ra. Tề Hám nghiêng người, ôm hờ đối phương một cái: “Được.”
Đã ôm người này mà không ôm người còn lại thì không phải phép cho lắm. Lúc ôm Tề Hám, Yến Nghiêu siết chặt vòng tay ôm anh chặt hơn một chút. Cậu nói: “Tề Hám, tiền đồ phải như gấm nhé.”
Cậu không dùng lời chúc, mà như thể nhất định bắt Tề Hám phải như vậy. Lồng ngực hai người áp sát vào nhau, lúc nói chuyện ccó thể cảm nhận được lồng ngực đối phương khẽ rung cùng nhịp tim mạnh mẽ của nhau.
Tề Hám vỗ vỗ lưng cậu, buông tay ra rồi nói: “Nhận lời chúc tốt lành của cậu.”
Yến Nghiêu móc từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho anh, nói: “Hút ít thuốc thôi…” Nói đến đây, chàng trai trẻ hạ giọng xuống, dùng âm gió mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689887/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.