Chương 139: Bức Ảnh [5] Sự im lặng bao trùm ngay sau khi tôi đóng cửa. Tách. Tách. Tách. Tay nắm cửa bắt đầu xoay, vang lên tiếng lách cách lạnh người — bà lão đang cố đẩy cửa. …Hoặc ít nhất, đó là điều tôi nghĩ. "…" Sau vài lần lắc mạnh, tiếng động bỗng dừng lại. Thump! Thump! Tôi nghe thấy những bước chân nặng nề… như thể bà ta đang rời đi? ‘Bà ta… bỏ đi thật sao?’ Ban đầu tôi ngỡ ngàng, nhưng lập tức cảnh giác. Với những gì từng xảy ra, rõ ràng đây có thể là bẫy. Tôi không dại mà mắc kẹt thêm lần nữa. Không chần chừ, tôi hướng mắt về phía cửa sổ xa nhất và bước tới. ‘Mà… thật bừa bộn. Cả phòng bà ta cũng lộn xộn thế này sao?’ Rác vương vãi khắp sàn, còn tệ hơn cả phòng khách tầng dưới. Tôi phải bước dài, né những mảnh vỡ và vật dụng ngổn ngang. Tới gần cửa sổ, tôi khẽ gõ lên kính. Tôi lùi lại, chuẩn bị đập vỡ kính thì— Tôi dừng lại. Ngoài kia… có ai đó đang nhìn vào. Một đôi mắt trống rỗng, vô hồn, nhìn thẳng vào tôi. Cả người tôi đông cứng. "…A." Đứng ngay dưới cửa sổ, giơ cao chiếc đèn lồng, là bà lão . Nỗi sợ lạnh buốt len vào lồng ngực, khiến tôi
Nhưng nó chẳng kéo dài được bao lâu.
Nhớ đến sức mạnh của bà ta, tôi biết cánh cửa này sẽ không trụ được lâu.
Và rồi—
Mùi hôi thối nồng nặc, nhưng lúc này tôi đã quen, không còn để tâm nữa.
Lớp chất lỏng đen tràn ra, bao phủ tay tôi, rồi hóa thành hình dạng của một chiếc búa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-phat-trien-tro-choi-kinh-di-tro-choi-cua-toi-khong-dang-so-den-the-dau/4879282/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.