Chương 109: Im Lặng [3] Tôi không dám thở. Nhìn bóng dáng gầy guộc trước mặt, tôi có cảm giác như bị nhấn chìm xuống đáy biển — làn nước lạnh siết chặt lấy thân thể, áp lực đè nặng lên ngực khiến tôi gần như nghẹt thở. Dù không nhìn rõ hình dạng, tôi vẫn cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của nó — bóng đen kéo dài dưới ánh trăng, như muốn nuốt trọn cả căn phòng. Rồi ánh trăng chậm rãi trượt đi, để lại không gian chìm trong bóng tối đặc quánh. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo má, tôi đưa mắt nhìn quanh. Giờ phải làm gì…? Tôi không dám nhúc nhích, toàn thân căng cứng, tay nắm chặt chuôi dao đến trắng bệch. Tôi rất muốn lao tới đâm bóng dáng kia, nhưng biết rõ điều đó là không thể. Nó không phải một sinh vật có hình thể cụ thể — mà giống như một thứ đang ẩn nấp, rình rập khắp nơi, săn lùng từng âm thanh nhỏ nhất. Có lẽ nó cũng nghe thấy Kyle và những người khác… nhưng vì sức mạnh của họ, nó chưa dám ra tay? Tôi không chắc. Nhiệm vụ yêu cầu tôi phải tìm hiểu thêm về “Người Vặn Xoắn”. Nuốt nỗi sợ đang trào lên cổ, tôi siết chặt con dao và bắt đầu di chuyển. Tôi l**m môi, liếc nhìn phía dưới. Cầu thang chẳng dài, chỉ là loại bình thường thôi — vậy mà mỗi bước
Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn bối rối. Nhưng có một điều tôi biết rõ — tôi không thể cứ đứng yên mãi như thế này.
Từng bước, từng bước một.
Cầu thang phát ra tiếng cót két khe khẽ khi tôi đi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-phat-trien-tro-choi-kinh-di-tro-choi-cua-toi-khong-dang-so-den-the-dau/4879252/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.